Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 992. Lục Trường Sinh đạp không mà đến! Một chưởng khiến cho chín Hóa Thần đều phải chấn động! (3)



Chương 992. Lục Trường Sinh đạp không mà đến! Một chưởng khiến cho chín Hóa Thần đều phải chấn động! (3)




Lít nha lít nhít, che khuất cả bầu trời.
“Đó là cái gì?”
“Hình như là... huyết nhục!”
“Cái gì, một người có thể có nhiều huyết nhục như vậy sao?”
“Tà đạo, đây chắc chắn là tà đạo, tà ma ngoại đao!”
“Người của Thần Kiếm Sơn Trang rốt cuộc muốn làm gì?”
Chỉ thấy huyết nhục che khuất bầu trời, bao trùm cả sơn môn của Hạo Thanh Tông.
Tu sĩ dù có tự tin đến đâu, lúc này cũng cảm thấy tim đập thình thịch.
Thật sự là quá đáng sợ.
Huyết nhục bao trùm, che khuất bầu trời, ai không sợ? Ai không tim đập thình thịch?
Đầy trời huyết nhục nhúc nhích như vậy, nói là đây là “chính đạo” cũng không ai tin.
Có phải chính đạo hay không cũng không quan trọng.
Điều quan trọng là liệu nó có thể phá vỡ đại trận sơn môn của Hạo Thanh Tông!
Lục Trường Sinh tiếp tục thả ra huyết nhục.
Huyết nhục của hắn tuy chỉ có cấp bậc Võ Thánh, còn không đạt tới trình độ của Địa Thánh.
Nhưng mà thứ mà Huyết Nhục Võ Đạo am hiểu nhất, đó chính là ăn mòn, căn nuốt.
Lúc trước, ngay cả huyết nhục của yêu quái sinh ra dưới quy luật của thế giới cũng có thể bị ăn mòn, cắn nuốt, đừng nói đến đại trận sơn môn?
“Nuốt!”
Vì vậy, Lục Trường Sinh ra lệnh một tiếng.
Huyết nhục vô cùng vô tận bắt đầu điên cuồng căn nuốt đại trận sơn môn của Hạo Thanh Tông.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Rất nhanh, Hạo Thanh Tông cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Sơn môn pháp trận đang yếu dần đi.”
“Dường như nó đang bị phá hủy từng chút một.”
“Là huyết nhục, huyết nhục vô cùng vô tận đang không ngừng ăn mòn sơn môn pháp trận. Căn bản là không thể nào để tiêu diệt chúng, số lượng thật sự là quá lớn, hơn nữa sức sống của nó cũng cực kỳ ngoan cường, khả năng phục hồi đáng kinh ngạc.”
“Dựa theo tốc độ này, sơn môn pháp trận cũng chỉ có thể chống đỡ thêm mấy canh giờ.”
“Một khi sơn môn pháp trận bị phá...”
Lần đầu tiên, các đệ tử của Hạo Thanh Tông cảm thấy hoang mang và lo sợ, giống như gặp phải tai họa ngập đầu.
Ai cũng biết, đại trận sơn môn là căn cơ của một Tiên Môn.
Một khi sơn môn pháp trận bị phá vỡ, vậy thì Tiên Môn này khoảng cách bị diệt môn cũng không xa.
“Mau mời Hóa Thần lão tổ!”
Tông chủ của Hạo Thanh Tông đã không còn giữ được bình tĩnh.
Trong lòng của hắn vô cùng kinh hãi.
Thật ra không phải Hạo Thanh Tông không biết rõ về thực lực của Thần Kiếm Sơn Trang.
Nhưng tại sao một tồn tại đáng sợ như vậy lại đột nhiên xuất hiện?
“Lớn mật!”
“Người nào dám động vào sơn môn của Hạo Thanh Tông?”
“Đáng chết!”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua cất lên, vang vọng trong hư không.
Cùng lúc đó, một ông lão với mái tóc trắng lập tức hóa thành một luồng ánh sáng và bay thẳng vào hư khoảng.
Không chỉ là một người.
Một người lại một người.
Trên người ai cũng tản ra khí thế đáng sợ.
Hóa Thần!
Đây là Hóa Thần lão tổ, cuối cùng cũng xuất hiện.
Hơn nữa một lúc xuất hiện tới chín vị Hóa Thần.
Khí tức đáng sợ tỏa ra, rất nhiều đệ tử Hạo Thanh Tông lập tức bình tĩnh lại.
“Là lão tổ, chín vị Hóa Thần lão tổ!”
“Hạo Thanh Tông rốt cuộc có bao nhiêu vị Hóa Thần lão tổ?”
“Bên ngoài chỉ có ba vị, nhưng trên thực tế...”
Rất nhiều đệ tử đều cực kỳ phấn khích.
Chín vị Hóa Thần lão tổ, đây là bối cảnh như thế nào?
Rõ ràng bên ngoài Hạo Thanh Tông chỉ có ba vị Hóa Thần lão tổ, nhưng thực chất, ai cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu vị Hóa Thần lão tổ.
Dù sao, Hóa Thần sống vạn năm tuổi.
Rất nhiều Hóa Thần có thể không xuất hiện trong hàng ngàn năm.
Nhưng họ có thực sự đã ngã xuống sao?
Điều đó không hẳn là đúng.
Không đến lúc sinh tử tồn vong, ai cũng không biết bên trong một Tiên Môn cuối cùng ẩn giấu bao nhiêu vị Hóa Thần lão tổ.
Dù là bây giờ, Hạo Thanh Tông lập tức xuất hiện chín vị Hóa Thần lão tổ, nhưng đó cũng không nhất định là toàn bộ bối cảnh của Hạo Thanh Tông.
Mấy vị Hóa Thần lão tổ nhìn thấy huyết nhục che khuất bầu trời, sắc mặt ngưng trọng.
Một vị lão tổ trong đó trực tiếp vung tay lên một cái.
“Vạn Hồn Kỳ!”
Đột nhiên, trên không bỗng nhiên bay lên một đạo hắc ám ma khí. Trong chớp mắt, nó đã bay lên cao hàng nghìn thước, bay thẳng ra khỏi sơn môn, hút lấy huyết nhục đang che khuất bầu trời.
“Vù.”
Một cỗ lực lượng cắn nuốt đáng sợ toả ra từ Vạn Hồn Kỳ, nhanh chóng bao trùm lấy một đoàn huyết nhục.
Chỉ cần là vật sống đều sẽ bị Vạn Hồn Kỳ nuốt chửng
Đây là một kiện pháp bảo hết sức đáng sợ.
Huyết nhục của Lục Trường Sinh vậy mà thật sự rục rịch muốn động.
Dường như sắp bị Vạn Hồn Kỳ nuốt chửng.
“A?”
“Pháp bảo này quả thật rất lợi hại.”
“Nhưng muốn cắn nuốt huyết nhục của ta cũng không dễ dàng như vậy.” Lục Trường Sinh nghĩ thầm.
Đột nhiên, mỗi mảnh huyết nhục của hắn đều chứa đựng ý thức.
Ý thức ức chế huyết nhục.
Vạn Hồn Kỳ có nuốt chửng bao nhiêu cũng không có tác dụng gì.
“Vạn Hồn Kỳ của lão phu vậy mà không thể cắn nuốt được?”
“Yến trưởng lão, thử dùng Vạn Kiếm Quyết của ngươi đi.”
Một vị lão tổ khác mở miệng.
“Vút.”
Đột nhiên, một kiếm quang bay lên trời, lơ lửng trong hư không, ánh sáng tỏa ra bốn phía.
Lưỡi kiếm sắc bén nhắm thẳng vào vô số huyết nhục phía dưới.
“Phá!”
Khi giọng nói của Hóa Thần lão tổ vang lên, thanh kiếm đang bay trong hư không trong nháy mắt phân ra thành hàng ngàn thanh kiếm.
Kiếm khí sắc bén, trút xuống như mưa, xuyên thủng một đoàn lại một đoàn huyết nhục, đang không ngừng cắt chém, phá hoại cùng một lúc.
Không một đoàn huyết nhục nào có thể ngăn cản được kiếm khí này.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Huyết nhục bị đâm thật sự đã nhanh chóng vặn vẹo và hồi phục.
Cho dù bị thanh kiếm chém thành vô số mảnh, nó vẫn có thể nhanh chóng hồi phục như ban đầu.
Huyết nhục bị xuyên thủng vậy mà nhanh chóng nhúc nhích, khôi phục lại.
Đột nhiên, vị Hóa Thần lão tổ kia cũng sầm mặt lại, lắc đầu nói: “Vạn Kiếm Quyết không đối phó được những huyết nhục này.”
“Thôi, để lão phu ra tay.”
“Đối phó với một ít tà ma ngoại đạo, nên dùng Thiên Lôi!”
Vị Hóa Thần lão tổ thứ ba ra tay. Hết chương 992.



Bạn cần đăng nhập để bình luận