Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 304. Gặp võ giả Thần Cương ở hẻm núi Thiên Uyên, kẻ tới không có ý tốt! (3)



Chương 304. Gặp võ giả Thần Cương ở hẻm núi Thiên Uyên, kẻ tới không có ý tốt! (3)




Có thể diễn hóa ra lĩnh vực tương đối giống bạo phong thì vẫn có thể ngưng tụ Bạo Phong Thần Cương, điểm khác biệt chính là khả năng thành công không phải 100% nữa mà có thể là 99%.
Nhưng dù gì hy vọng vẫn rất lớn.
"Chọn môn võ công này đi."
Lục Trường Sinh đưa ra quyết định.
Thế là hắn ghi lại tên võ công rồi quay lại điện Truyền Công, tìm trưởng lão Truyền Công.
Võ công trong điện Truyền Công chỉ có tên và vài dòng giới thiệu đơn giản.
Bí tịch võ công thật sự nằm trong tay trưởng lão Truyền Công.
"Trưởng lão, ta lựa chọn đổi một môn võ công là Bạo Phong Thần Cương công."
"Ngươi là đệ tử hạt giống mới nhập môn, có thể miễn phí thu hoạch một môn võ công cảnh giới Thần Cương thượng thừa."
"Đây là bí tịch võ công. Đến phòng luyện công ghi nhớ kỹ võ công rồi hãy rời đi. Tất cả võ công trong điện Truyền Công đều không được mang ra ngoài mà chỉ có thể ghi nhớ trong đầu, hơn nữa cũng không thể truyền ra ngoài, nếu không trưởng lão điện Chấp Pháp sẽ tới tìm ngươi đấy."
"Ta hiểu rồi."
Lục Trường Sinh khẽ gật đầu, sau đó nhận lấy Bạo Phong Thần Cương công.
Hắn đi vào phòng luyện công, mở ra Bạo Phong Thần Cương công.
Nhanh chóng nhớ kỹ nội dung võ công.
Lục Trường Sinh vốn có khả năng thấy qua là không quên được, ghi nhớ một môn võ công cũng không tốn mấy thời gian.
Rất nhanh Lục Trường Sinh đã đi ra, trả lại bí tịch rồi rời đi điện Truyền Công.
Lục Trường Sinh về tới tiểu viện số mười hai.
Trước mắt tiến độ Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh của hắn đã tới 82%.
Theo lý thuyết, thật ra hắn có thể thử ngưng tụ Bạo Phong Thần Cương, thậm chí xác suất thành công còn từ bảy phần mười trở lên nữa kìa.
Nhưng Lục Trường Sinh không vội.
Hắn muốn diễn hóa ra lĩnh vực rồi mới thử ngưng tụ Bạo Phong Thần Cương.
"Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh sắp viên mãn, nhất định phải bắt chước tự nhiên, tốt nhất là tìm nơi có cuồng phong tàn phá, sau đó thử nghiệm cảm ngộ."
"Hoặc là trực tiếp dùng điểm cống hiến đổi lấy Ngộ Đạo Đan. Có Ngộ Đạo Đan thì có thể cảm ngộ ý cảnh, thậm chí trực tiếp rơi vào đốn ngộ, nhanh chóng tăng tốc độ cảm ngộ ý cảnh."
"Có điều Ngộ Đạo Đan rất đắt! Dù ta là đệ tử hạt giống, mỗi lần làm nhiệm vụ sẽ thu hoạch gấp đôi điểm cống hiến, nhưng muốn gom góp điểm cống hiến đủ đổi lấy một viên Ngộ Đạo Đan cũng không dễ dàng."
Lục Trường Sinh cân nhắc thật kỹ, cuối cùng vẫn cảm thấy cách bắt chước tự nhiên, dựa vào ngộ tính của mình để cảm ngộ Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh là hợp lý nhất.
Phải tranh thủ sớm ngày diễn hóa ra ý cảnh.
Vấn đề là nơi nào có gió? Mà tốt nhất còn phải là cuồng phong, như thế đối với việc Lục Trường Sinh lĩnh ngộ Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh mới có lợi.
Lục Trường Sinh lấy sổ tay ngoại môn ra xem.
Trong sổ có giới thiệu sơ qua tình hình Bắc Vực Thiên Tông, vài địa điểm trong tông môn cũng được nhắc tới.
"Hẻm núi Thiên Uyên sâu không thấy đáy, gió lạnh thổi quét quanh năm, hàn phong từ đáy Thiên Uyên thổi ra lạnh tới tận xương cốt, thân thể võ giả cảnh giới Thần Lực cũng không trụ được bao lâu."
"Hẻm núi Thiên Uyên thỉnh thoảng sẽ có Địa Trùng nương theo hàn phong từ dưới đáy Thiên Uyên leo ra. Một con Địa Trùng đổi được một trăm điểm cống hiến, có thể đến đại điện nhận nhiệm vụ đổi điểm cống hiến bất cứ lúc nào."
Lục Trường Sinh xem giới thiệu trong sổ tay, ánh mắt sáng rực lên.
Hắn không quá để ý Địa Trùng.
Nhưng nếu quả thật có Địa Trùng thì hắn cũng không ngại bắt vài con.
Quan trọng là mỗi ngày đều có hàn phong, thậm chí gió còn rất lớn.
Không phải rất thích hợp để hắn lĩnh ngộ Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Trường Sinh đã có quyết định.
Thế là hắn đứng dậy, đi ra khỏi tiểu viện, trực tiếp xuống núi.
Hẻm núi Thiên Uyên không nằm trên núi, mà là tại một nơi ở hướng Bắc của Thiên Lộc sơn mạch.
Mặc dù Bắc Vực Thiên Tông ở trên đỉnh núi nhưng thực ra toàn bộ Thiên Lộc sơn mạch đều có thể coi là Bắc Vực Thiên Tông.
Thiên Lộc sơn mạch rất an toàn.
Sau khi Lục Trường Sinh xuống núi vẫn đi thẳng về hướng Bắc.
Hắn có Cảm Tri Lĩnh Vực, bao trùm phạm vi trăm dặm, đương nhiên cảm ứng được hẻm núi Thiên Uyên ở đâu.
Rất nhanh, Lục Trường Sinh đã tới hẻm núi Thiên Uyên.
Thế nhưng lúc hắn đi vào hẻm núi Thiên Uyên lại thấy có thật nhiều người mặc quần áo của đệ tử ngoại môn Bắc Vực Thiên Tông đi lại trong hẻm núi Thiên Uyên, có vẻ như họ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lục Trường Sinh lập tức nghĩ đến Địa Trùng.
Đây là "đặc sản" của hẻm núi Thiên Uyên.
Một con Địa Trùng đổi được một trăm điểm cống hiến, may mắn bắt được mấy con là bằng cả mấy tháng làm nhiệm vụ.
Thế nên dù hẻm núi Thiên Uyên rất nguy hiểm nhưng vẫn có rất nhiều đệ tử ngoại môn đến đây tìm kiếm Địa Trùng.
Lục Trường Sinh không tới đây vì tìm kiếm Địa Trùng, hắn là đến bắt chước tự nhiên, cảm ngộ Thiên Địa Chi Phong Ý Cảnh.
Bởi vậy hắn cũng không để ý tới đám đệ tử ngoại môn kia mà khoanh chân ngồi xuống, an vị bên cạnh vách núi.
Bên dưới vách núi chính là "Thiên Uyên".
Không ai biết rốt cuộc "Thiên Uyên" sâu bao nhiêu.
Từng có cường giả võ đạo của Bắc Vực Thiên Tông xuống dưới thăm dò thực hư nhưng cũng không có kết quả.
Nghe nói phía dưới lạnh không gì sánh được.
Xuống đến độ sâu nhất định thân thể cường giả võ đạo của Bắc Vực Thiên Tông đã không chịu nổi.
"Vù..."
Một trận gió nhẹ thổi qua.
Quả nhiên gió mang theo hàn khí khiến toàn thân Lục Trường Sinh cứng lại.
Hắn cẩn thận trải nghiệm một phen.
Lấy cường độ thân thể hắn, đại khái có thể chống đỡ nửa canh giờ.
Đây chính là cực hạn.
Sau nửa canh giờ, phải rời khỏi hẻm núi Thiên Uyên, tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Lục Trường Sinh nhắm mắt lại, bắt đầu thi triển Cảm Tri Lĩnh Vực.
Cảm Tri Lĩnh Vực có thể bao trùm trong phạm vi trăm dặm.
Hắn tập trung về một hướng, rồi kéo dài xuống đáy Thiên Uyên.
Thế nhưng mặc kệ kéo dài bao sâu thì phía dưới vẫn chỉ có một màu đen kịt, hơn nữa còn có một tầng sương đen bao phủ. Hết chương 304.



Bạn cần đăng nhập để bình luận