Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 198. Kỳ nhân nghìn dặm đưa quan, ngắm Thiên Giang đại triều đột nhiên cảm ngộ! (2)



Chương 198. Kỳ nhân nghìn dặm đưa quan, ngắm Thiên Giang đại triều đột nhiên cảm ngộ! (2)




Đông thúc vẫn luôn thấp thỏm lo âu, thế nhưng khi họ đi vào núi Diều Hâu, cảnh tượng trước mắt lại khiến họ không khỏi chấn động.
Dưới đất nằm đầy thi thể.
Trong không khí tràn đầy mùi máu tươi tanh nồng.
Đông thúc nhìn khắp một lượt rồi không nhịn được kinh hô: “Liễu Thất... Liễu Thất chết rồi!”
Mọi người đều trông thấy trong đám thi thể có một cái đầu nằm trơ trọi, đúng là đầu của Liễu Thất.
Rõ ràng là bị người khác một đao chém bay đầu.
Đao pháp gọn gàng lưu loát, thậm chí Liễu Thất còn chẳng hề có chút sức chống cự nào.
Đông thúc hít sâu một hơi, kinh hãi nói: “Vị cao nhân kia rất có thể là võ giả cảnh giới Thần Lực rồi, nếu không tuyệt đối không thể dùng một đao chém chết Liễu Thất như vậy được.”
“Chẳng trách hắn dám một thân một mình đánh xe đi qua các châu phủ...”
Ánh mắt tiểu thư cũng nhìn phía trước, không kiềm được than một tiếng: “Vị cao nhân kia nhìn còn rất trẻ, vậy mà đã là võ giả cảnh giới Thần Lực. Một người một đao, nghìn dặm đưa quan đi khắp thiên hạ, đúng là kỳ nhân!”
Thương đội lại tiếp tục lên đường.
Họ cách điểm đến cũng không còn xa nữa, đi qua núi Diều Hâu này thì gần như là an toàn rồi.
Nhưng cả Đông thúc và tiểu thư nhà hắn đều có chút tiếc nuối, bởi họ không thể tự mình nói lời cảm ơn với vị “kỳ nhân” kia được.
Bên này Lục Trường Sinh chậm rãi đi nửa tháng, cuối cùng cũng tới thành Thiên Giang.
Dọc đường, Lục Trường Sinh vượt núi vượt sông, gặp sơn phỉ diệt sơn phỉ, gặp đạo tặc diệt đạo tặc, dường như có chút cảm giác “cầm trường kiếm lưu lạc thiên nhai”.
Thiên hạ rộng lớn, mặc sức mà rong ruổi.
Nhưng càng như thế trong lòng Lục Trường Sinh lại càng bình yên.
Phủ thành của phủ Thiên Giang có tên là thành Thiên Giang, nghe nói đây là nơi “nghìn con sông tụ họp”.
Đương nhiên nghìn con sông cũng chỉ là một phép ẩn dụ phóng đại mà thôi.
Nhưng thành Thiên Giang đúng là nơi ba con sông giao hội, hơn nữa còn có rất nhiều sông ngòi đổ về và hệ thống kênh rạch chằng chịt.
Một nơi như này nói đúng ra dù không thể coi là mảnh đất lành được thì cũng không kém nhiều lắm, chắc chắn phải là vùng đất giàu có, dân cư đông đảo.
Thế nhưng cái Lục Trường Sinh thấy lại là những nạn dân lưu lạc ở khắp mọi nơi, dọc đường đâu đâu cũng có.
Thậm chí vào thành cũng phải đóng tiền, không có bạc thì không được phép vào trong.
Những người dân lưu lạc không có một xu dính túi thì chỉ có thể ở bên ngoài thành.
Lục Trường Sinh một mình một ngựa, trên xe còn chở theo quan tài nên rất nổi bật, cũng thu hút vô số ánh nhìn.
Trong số đó có nhiều kẻ lòng mang ý xấu, muốn đánh cướp xe ngựa hòng kiếm chác chút đỉnh.
Cuối cùng Lục Trường Sinh phải phát uy một trận mới chấn trụ được đám người ấy.
Khi vào thành, Lục Trường Sinh cũng giao tiền, thế mới có thể thuận lợi vào trong.
Thế nhưng Lục Trường Sinh nhìn nghìn vạn lưu dân bên ngoài thành, ai nấy đều ăn mặc rách rưới, ánh mắt như chết lặng.
Hơn nữa số lượng ngày một nhiều.
Cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Có điều chuyện này cũng không liên quan gì tới Lục Trường Sinh.
Hắn làm theo lời trăng trối của sư phụ Ngô Cảnh, tìm được đệ đệ của Ngô Cảnh.
Chỉ là đệ đệ của Ngô Cảnh đã qua đời từ lâu, giờ trong nhà chỉ còn lại mấy người cháu họ.
Đám cháu họ này tuy biết mình có một người đại bá là “thần y” nhưng đã nhiều năm không liên hệ nên cũng không để ý lắm.
Chằng ngờ lần thứ hai gặp mặt lại chỉ thấy một thi thể như vậy.
Ban đầu khi Lục Trường Sinh đề nghị các cháu của Ngô Cảnh chọn một mảnh đất tốt để hạ táng còn bị đối phương tìm cớ từ chối.
Nhưng thấy Lục Trường Sinh bỏ ra một số bạc lớn thì đối phương lập tức thay đổi thái độ, trở lên nhiệt tình hẳn.
Gần ba ngày sau Ngô Cảnh đã được an táng như ý nguyện.
Mộ của Ngô Cảnh được xây rất hoành tráng, về khoản này Lục Trường Sinh không hề tiếc tiền.
Sau khi an táng sư phụ Ngô Cảnh xong Lục Trường Sinh vốn định rời khỏi phủ Thiên Giang luôn.
Thế nhưng khi hắn đi dạo trong phủ Thiên Giang lại nghe nói về hiện tượng “Thiên Giang đại triều”.
Cảnh triều dâng này chính là kỳ quan mỗi năm chỉ có một lần.
Tới khi đó triều dâng cuồn cuộn, sóng lớn ngập trời, quả là kỳ quan hàng đầu ở phủ Thiên Giang.
Lục Trường Sinh lại nghĩ tới Hải Lãng Ý Cảnh của mình dạo gần đây đều không có tiến triển gì.
Có lẽ sau khi trông thấy “Thiên Giang đại triều” hắn có thể lĩnh ngộ được gì đó cũng nên.
Vì thế Lục Trường Sinh quyết định tạm thời ở lại phủ Thiên Giang, lẳng lặng chờ đợi.
Cuối cùng cũng tới ngày Thiên Giang đại triều diễn ra.
Lục Trường Sinh lập tức chạy tới nơi triều dâng để quan sát.
Thiên Giang đại triều diễn ra ngay trong phủ Thiên Giang, có rất nhiều người đều tới xem cảnh đẹp này.
Lục Trường Sinh bỏ tiền thuê một phòng trong khách điếm để quan sát Thiên Giang đại triều một cách gần gũi nhất, thậm chí còn có thể nhìn toàn cảnh thủy triều dâng.
“Ầm ầm”.
Rốt cuộc Thiên Giang đại triều cũng đúng hạn ập tới.
Những con sóng đằng xa từ đường chân trời bắt đầu chậm rãi dâng lên, phát ra âm thanh như sấm đánh.
Lục Trường Sinh xem cảnh ấy từ đầu tới cuối, dù không được tự mình cảm nhận nhưng hắn cũng có chút lĩnh ngộ.
Hắn khoanh chân ngồi dưới đất, Hải Lãng Ý Cảnh phát ra, hơn nữa còn bao trùm toàn bộ khách điếm.
Hải Lãng Ý Cảnh của hắn như thể bị Thiên Giang đại triều ảnh hưởng, mơ hồ thay đổi theo hướng Thiên Giang đại triều.
Trong các gian phòng của khách điếm thoáng như có tiếng sóng biển gầm gào.
Đến cả tiểu nhị của khách điếm cũng phải thắc mắc: “Sao tiếng Thiên Giang đại triều năm nay lại to vậy nhỉ? Cách một căn phòng vẫn nghe rõ thế...”
Các vị khách ở trọ trong khách điếm cũng thấy rất lạ.
Có điều không ai nghi ngờ gì cả, mà họ nghe thấy không phải tiếng thủy triều dâng mà thật ra là Hải Lãng Ý Cảnh của Lục Trường Sinh.
Rốt cuộc tiến độ Hải Lãng Ý Cảnh của Lục Trường Sinh cũng tăng lên, hơn nữa còn tăng hẳn 2%, giờ tiến độ đã đạt tới 10%. Hết chương 198.



Bạn cần đăng nhập để bình luận