Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 377. Mới đến Cổ Vực bị nghi ngờ, lĩnh vực viên mãn mọi người kinh, bốn tầng cảnh giới Thần Cương chấn động! (2)



Chương 377. Mới đến Cổ Vực bị nghi ngờ, lĩnh vực viên mãn mọi người kinh, bốn tầng cảnh giới Thần Cương chấn động! (2)




Nội tâm Lục Trường Sinh khẽ chấn động.
Rốt cuộc hắn đã biết có chỗ nào không đúng rồi.
Cổ Vực Thiên Tông!
Sợ rằng không phải chỉ đơn giản là thêm hai chữ “Cổ Vực.”
Có lẽ Cổ Vực Thiên Tông đã là một tông môn mới rồi.
Trên thực tế nó không có quan hệ lệ thuộc với Bắc Vực Thiên Tông.
Cả hai đang dần tách ra.
Và theo thời gian sự chia rẽ này sẽ ngày càng sâu sắc.
Dù sao thì đệ tử của Cổ Vực Thiên Tông đều là người của Cổ Vực, thậm chí họ còn chưa từng đế Bắc Vực Thiên Tông, há có thể trung thành với Bắc Vực Thiên Tông?
Song có lẽ Bắc Vực Thiên Tông đã nghĩ đến vấn đề này rồi.
Nhưng họ vẫn mặc cho tự nhiên.
E là chuyện này cũng nằm trong dự tính của họ.
Đây là chuyện cấp cao của tông môn, không có liên quan đến Lục Trường Sinh.
“Lục Trường Sinh, để ta giới thiệu với ngươi một chút về các thành viên trong tiểu đội bọn ta.”
“Tiểu đội ta tên là Thiên Lân, do lão đội trưởng Thiên Lân đã từng thành lập, về sau Thiên Lân tấn thăng Thần Tàng, vì thế ta trở thành đội trưởng.”
“Tiểu đội Thiên Lân có tổng cộng sáu người tính luôn cả ngươi. Theo thứ tự là Trần Cương, Triệu Ngọc Phong, Hạ Bao, Thẩm Ngưng Hương.”
Lục Trường Sinh cũng chấp tay xem như đã biết mặt.
Hạ Bao đảo mắt một vòng rồi đi tới trước mặt Lục Trường Sinh, nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó hoài nghi hỏi: “Có thể nói cho bọn ta biết lực tâm linh của ngươi đã đạt tới đâu rồi không? Tiểu đội Thiên Lân bọn ta không nuôi người lười biếng, ngươi là hạt giống chân truyền của Bắc Vực Thiên Tông, mỗi một vị hạt giống chân truyền của Bắc Vực Thiên Tông đều là thiên tài hàng đầu, ngươi chắc là không kém hơn họ đâu nhỉ?”
“Lực tâm linh thấp nhất trong tiểu đội bọn ta là tám mươi nấc.”
Lời của Hạ Bao cũng chính là vấn đề mà mọi người chú ý tới.
“Lực tâm linh…”
Lục Trường Sinh nở nụ cười, hắn thấy Liễu Uyên không giải thích, thế là muốn hắn tự “thuyết phục” những thành viên này rồi.
Như vậy một “người mới” như hắn sẽ dễ hòa nhập với tiểu đội này hơn.
“Ta không dựa vào lực tâm linh để trở thành hạt giống chân truyền…”
“Ta dựa vào lĩnh vực…”
“Ầm.”
Lục Trường Sinh lại thi triển Tinh Không Lĩnh Vực.
Lĩnh vực mênh mông cuồn cuộn trong nháy mắt bao lấy võ đường.
Liễu Uyên và tất cả mọi người bên trong đều cảm nhận được một nỗi áp lực nặng nề.
Nhưng mà bọn họ cũng không phải kẻ yếu.
Tinh thần vô cùng cứng cỏi, hơn nữa trên người ai cũng có lĩnh vực ẩn hiện.
Thế nhưng, lĩnh vực của bọn họ lại không thể thi triển được, dưới sự áp chế của Tinh Không Lĩnh Vực viên mãn cảnh, trừ lĩnh vực do hư hóa thực ra, lĩnh vực của những người khác đều bị áp chế.
Trong chốc lát sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi.
“Sao thế được? Lĩnh vực của chúng ta đều bị áp chế đến không thể thi triển được.”
“Loại lĩnh vực rõ ràng không phải là do hư hóa thực, sao lại có thể kinh khủng như vậy chứ?”
“Một lĩnh vực bình thường sao có thể mạnh đến vậy chứ?”
Mọi người đều kinh ngạc kêu lên.
Vốn dĩ họ muốn “ra oai phủ đầu” với Lục Trường Sinh cũng như đánh giá thực lực của hắn.
Dù gì cũng từng nghe mỗi một hạt giống chân truyền của Bắc Vực Thiên Tông đều là thiên tài hàng đầu.
Bọn họ cũng muốn thấy thực lực của Lục Trường Sinh.
Kết quả, chỉ là lĩnh vực thôi đã có thể trấn áp bọn họ rồi.
Tất nhiên nếu thật sự muốn đánh bọn họ vẫn có thể động thủ.
Tuy bị áp chế nhưng cũng không bị áp chế hoàn toàn.
Lực tâm linh từ nấc bảy mươi trở lên là một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Dù có là do hư hóa thực lĩnh vực cũng không thể hoàn toàn áp chế được họ.
Phải nhờ vào phương pháp công kích trong lĩnh vực do ảo hóa thực mới giết được bọn họ.
Với Thần Cương ngưng kết của bọn họ kết hợp với vài mánh khóe khác, đánh với Lục Trường Sinh một trận cũng không thành vấn đề.
Nhưng họ dù sao cũng là tiểu đội hàng đầu!
Mà nếu không dùng thêm mánh khóe thì sẽ bị lĩnh vực áp chế đến bó tay chịu thua, vậy thì mất mặt quá.
Rất nhanh, Lục Trường Sinh đã thu lại lĩnh vực.
Tất cả mọi người đều nhìn Lục Trường Sinh đầy cổ quái.
“Đội trưởng, sao lĩnh vực của Lục Trường Sinh lại mạnh đến vậy?”
Vẫn là Hạ Bao lên tiếng hỏi.
“Lĩnh vực của Lục Trường Sinh đã đạt tới viên mãn, sao mà không mạnh được?”
Liễu Uyên vừa cười vừa nói.
“Cái gì, lĩnh vực viên mãn?”
“Thật sự có người không cần não vực ôn dưỡng mà vẫn có thể khiến lĩnh vực viên mãn à?”
“Khó tin thật, thật là trâu bò!”
“Đúng thật là hạt giống chân truyền của Bắc Vực Thiên Tông ai cũng là quái vật… mà Lục Trường Sinh có lẽ là quái vật của quái vật!”
Bọn Hạ Bao trợn tròn hai mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Tuy rằng lực tâm linh của bọn họ rất mạnh.
Nhưng một phần cũng nhờ vào điều kiện ở Cổ Vực.
Mà cảm ngộ lĩnh vực phải tự dựa vào ngộ tính của bản thân mới có thể lĩnh ngộ được.
Từ trước đến giờ họ chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ cảm ngộ lĩnh vực tới viên mãn.
Muốn khiến lĩnh vực viên mãn trước tiên phải mở được não vực, sau đó để não vực ôn dưỡng lĩnh vực.
Còn về việc chỉ dựa vào ngộ tính để cảm ngộ lĩnh vực đến viên mãn ấy à?
Chuyện này đúng là hoang đường.
Nhưng mà nhân vật trong truyền thuyết đó có lẽ đang ở trước mặt họ.
Lục Trường Sinh chỉ dựa vào ngộ tính đã cứng rắn cảm ngộ lĩnh vực đến viên mãn.
Cái này không phải truyền thuyết thì là cái gì?
Chuyện tưởng chừng như không thể Lục Trường Sinh cũng đã làm được rồi.
Lúc này, Trần Cương người có tướng mạo hung hãn, thân hình cao lớn lên tiếng: “Trong tiểu đội Thiên Lân của chúng ta, tuyng lực tâm linh khá quan trọng nhưng mà thực lực quan trong hơn!”
“Lĩnh vực của ngươi đã đạt tới viên mãn, ở phương diện lĩnh vực thì rất mạnh. Cơ mà ngươi đặt hết tinh lực vào một loại lĩnh vực, vậy số Thần Cương ngưng kết ra hẳn là không nhiều nhỉ?”
“Ở Cổ Vực này, nếu lực chiến thực tế kém hơn một chút cũng sẽ rất khó khăn đó.”
Lời Trần Cương nói là sự thật.
Cổ Vực không phải là một nơi yên tĩnh tu luyện. Hết chương 377.



Bạn cần đăng nhập để bình luận