Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 235. Đao Thập Nhị nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt giết người! (3)



Chương 235. Đao Thập Nhị nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt giết người! (3)




“Các ngươi nói xong chưa?”
“Nếu nói xong thì làm chuyện chính thôi.”
Lục Trường Sinh chậm rãi đứng dậy.
“Làm phiền Đao huynh.”
Vân Hải Đường biết rõ “chuyện chính” mà “Đao Thập Nhị” nhắc tới là gì.
Chuyện chính của Đao Thập Nhị còn có thể là gì nữa?
Đương nhiên là chém người rồi!
Vân Hải Đường có nói gì với Đào Thận cũng đều là vô nghĩa, chẳng có tác dụng gì cả.
Không “chặt” móng vuốt của Sa Long Môn trước để chúng phải kinh hãi thì họ sẽ chẳng làm được những chuyện tiếp theo.
Chuyện “Đao Thập Nhị” cần làm mới là chuyện quan trọng nhất!
“Làm phiền Đao tiên sinh!”
Đào Thận và Lý Văn Anh cũng dẫn Đào Tinh vội vàng hành lễ với Lục Trường Sinh.
“Vèo vèo vèo”.
Lúc này có ba bóng người từ bên ngoài Đào phủ xông vào.
Mỗi người đều toát ra khí thế cực mạnh.
Rõ ràng cả ba đều là võ giả cảnh giới Thần Lực.
Rốt cuộc người của Sa Long Môn cũng tới rồi!
Trông thấy “Đao Thập Nhị” đứng dậy, im lặng bước ra ngoài cửa.
Đào Thận không kiềm được mà hỏi: “Thiên Nữ, Đao tiên sinh chỉ có một mình, vậy...”
Thấy một mình Đao Thập Nhị đi làm “chuyện chính” khiến cả hai vợ chồng Đào Thận đều không khỏi lo lắng.
Dù họ biết rõ Lục Trường Sinh chính là người hộ đạo của Vân Hải Đường.
Thế nhưng biết là biết thế.
Chưa từng tận mắt chứng kiến bản lĩnh của “Đao Thập Nhị” thì sao họ biết Đao Thập Nhị khủng bố nhường nào?
“Yên tâm, không có vấn đề gì.”
“Đao huynh có thể giải quyết được.”
Vân Hải Đường rất tự tin.
Thế nên mọi người đều dõi mắt theo bước chân Đao Thập Nhị.
Đao Thập Nhị cũng không đi quá xa.
Ba võ giả cảnh giới Thần Lực của Sa Long Môn đã xông vào, đôi bên cách nhau khoảng mười trượng.
“Hử? Một người à?”
“Chỉ có một người mà muốn ngăn bọn ta sao?”
“Phái Thiên Nữ đúng là cuồng vọng! Không ngoan ngoãn ở thành Trạm Hải của các ngươi mà lại muốn duỗi móng vuốt tới tận phủ Đào Nguyên này, tưởng Sa Long Môn chúng ta ăn chay hết à?”
Thanh âm của ba võ giả cảnh giới Thần Lực vang vọng khắp Đào phủ, khiến người nghe kinh hồn táng đảm.
Thấy Lục Trường Sinh chẳng buồn nói lời nào như cũ.
Sắc mặt ba võ giả cảnh giới Thần Lực lại càng khó nhìn.
“Phái Thiên Nữ không định nói gì với Sa Long Môn chúng ta sao?”
Cả ba đều có chút tức giận.
Tốt xấu gì chúng cũng là địa đầu xà ở đây.
Ngay cả cường long cũng không đè áp địa đầu xà, huống chi phái Thiên Nữ còn không thể coi là cường long nữa kìa.
Lục Trường Sinh dừng bước, hắn không tiếp tục đi về phía trước nữa.
“Nếu các ngươi có thể tới trước mặt ta thì ta sẽ nói chuyện với các ngươi!”
Giọng Vân Hải Đường đột nhiên truyền vào tai ba người.
“Hừ, ngạo mạn!”
“Nếu đã vậy thì đừng trách chúng ta.”
“Giết!”
Trong mắt ba người lóe lên lệ mang.
Cả ba nháy mắt động thủ.
Khí huyết bùng nổ, khí thế của ba người che trời lấp đất, đổ ập xuống đầu Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh vẫn đứng im tại chỗ.
Hắn thích nhất là cảm giác này.
Hắn chẳng bận tâm tới âm mưu, thế lực hay đàm phán gì hết.
Giang hồ cuối cùng vẫn phải dựa vào đao trong tay mà nói chuyện.
“Keng”.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh rút đao khỏi vỏ.
Quang mang huyết sắc cắt qua hư không.
Không chỉ thế, trong mắt ba võ giả cảnh giới Thần Lực của Sa Long Môn, không trung xung quanh nháy mắt đã trở nên xám xịt.
Như thể nơi này đã biến thành một khoảng sao trời mênh mông.
Mà giữa trời sao còn thấp thoáng bóng một thác nước khổng lồ, chậm rãi vắt ngang qua cả dãy Ngân Hà.
Tinh Không Bộc Bố!
Đây là một thác nước ba nghìn thước chảy xuống từ trời sao rực rỡ!
Khi thác nước ầm ầm nện xuống cũng mang theo sức mạnh không gì sánh nổi.
Cũng chính lúc này, Lục Trường Sinh lại chém ra một ánh đao huyết sắc, hệt như khi thác nước giữa trời sao đổ xuống, sức mạnh khủng bố bùng nổ trong nháy mắt, rơi hết xuống người ba võ giả cảnh giới Thần Lực của Sa Long Môn.
“Xì xì”.
Cả ba run lên.
Ngay sau đó, từ trên đỉnh đầu xuống, thân thể ba người nháy mắt bị ánh đao chém thành hai nửa.
Chỉ nghe thấy tiếng “bộp” vang lên rồi thi thể ngã xuống mặt đất, máu chảy như suối.
Nháy mắt không khí đã ngập đầy mùi máu tanh nồng.
Lục Trường Sinh thu đao vào vỏ, xoay người quay về.
Dường như việc chém giết ba võ giả cảnh giới Thần Lực cũng chỉ là chuyện nhỏ bé chẳng đáng gì với hắn.
“Chuyện chính xong rồi, các ngươi có thể nói chuyện tiếp.”
Lục Trường Sinh tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, không nói thêm gì nữa.
Cảnh tượng vừa rồi khiến vợ chồng Đào Thận há hốc mồm, như thể vẫn không tin nổi.
Đường đường là cảnh giới Thần Lực, hơn nữa còn là ba võ giả cảnh giới Thần Lực, có thể khiến Đào phủ diệt môn bất cứ lúc nào.
Thế mà lại bị một đao chém chết?
Nhất thời toàn bộ Đào phủ lặng ngắt như tờ.
Đám người trong phòng nhìn “Đao tiên sinh” với vẻ kinh hãi không tưởng được.
Đao Thập Nhị nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt giết người!
“Ba võ giả cảnh giới Thần Lực chết thế này liệu Sa Long Môn có chịu bỏ qua không?”
Đào Thận lo lắng hỏi.
“Không sao, chúng ta sẽ viết một bức thư rồi cho người mang tới Sa Long Môn.”
“Đến lúc đó Sa Long Môn muốn giảng hòa hay đánh thì để tự chúng chọn lấy.”
“Chỉ cần không quá ngu ngốc thì Sa Long Môn sẽ biết nên chọn thế nào thôi.”
Vân Hải Đường lạnh lùng nói.
Giang hồ chính là vậy, không thể chỉ giết chóc là xong việc, trừ khi có thể giết sạch toàn bộ người của Sa Long Môn.
Thế nhưng không có thực lực lại càng không được.
Như hiện tại cũng rất tốt.
Đao Thập Nhị phụ trách giết người, nàng phụ trách giải quyết hậu quả.
Sa Long Môn đã mất ba võ giả cảnh giới Thần Lực rồi.
Nếu còn tổn thất tiếp thì địa vị của Sa Long Môn ở phủ Đào Nguyên e rằng cũng không giữ nổi.
Lần này Sa Long Môn chỉ có thể nhận thua!
Lục Trường Sinh đột nhiên mở miệng: “Đào gia chủ, ta có một danh sách kỳ trân bí bảo, không biết Đào gia có không?”
“Kỳ trân bí bảo? Đào gia ta nhiều năm làm ăn buôn bán cũng góp nhặt được không ít kỳ trân bí bảo, Đao tiên sinh có thể cho ta xem qua danh sách không?” Hết chương 235.



Bạn cần đăng nhập để bình luận