Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1892: Động phủ của Đại Diễn Thần Đế, Thần Thụ Số Mệnh cùng phương pháp thoát li! (3)

Lục Trường Sinh trực tiếp mở rộng Hư giới, nhanh chóng bao phỉ nham thạch nóng chảy đỏ rực bên trong.
“Grào…”
Hư giới bao phủ, thoáng chốc đã chọc giận thần thú thủ hộ.
Một đầu lâu khổng lồ chui ra từ nham thạch nóng chảy, tỏa ra hơi thở đáng sợ.
Hư giới của Lục Trường Sinh ép xuống.
“Răng rắc.”
Thần thú khủng bố thoáng chốc đã bị bóp nát thành từng mảnh vụn.
Quả thật quá yếu.
Cũng chỉ sánh ngang với Thất Đạo Đại Thánh thôi.
Đối với Lục Trường Sinh, chính là quá yếu.
“Tha mạng, đại nhân tha mạng, ta chỉ là linh thú thủ hộ mà thôi, phụng mệnh chủ nhân thủ hộ cây Thần Thụ Số Mệnh này.”
Đột nhiên, trong miệng thần thú phun ra tiếng người.
Hơn nữa vừa mở miệng đã cầu xin tha mạng.
“Hở?”
Lục Trường Sinh thật sự không nghĩ tới, thần thú này nhanh như thế đã cầu xin tha mạng rồi.
Hơn nữa, đừng nhìn Lục Trường Sinh giống như dễ như trở bàn tay, có thể tiêu diệt đối phương trong nháy mắt.
Nhưng thực lực của thần thú này cũng không tệ.
Thật sự là cấp bậc Đại Thánh cấp cao.
Chẳng qua cũng chỉ sánh ngang với Thất Đạo Đại Thánh, so sánh với Lục Trường Sinh hiện tại có thể đánh bại thực lực Đại Thánh đỉnh phong, vậy chắc chắn là thua chị kém em, còn kém xa mới sánh được.
“Ngươi là thần thú gì?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Bẩm đại nhân, ta là Hỏa Quỳ Thú, dị chủng Viễn Cổ.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Hắn biết Hỏa Quỳ Thú, trong Viễn Cổ có sự tồn tại của Hỏa Quỳ Thú, chẳng qua phát triển tới hiện tại, bên trong Ám Vực căn bản đã không còn Hỏa Quỳ Thú rồi, không nghĩ tới có thể nhìn thấy một con Hỏa Quỳ Thú bên trong bí cảnh Hoang Cổ.
“Vừa rồi ngươi nói phụng mệnh chủ nhân thủ hộ cây Thần Thụ Số Mệnh này? Rốt cuộc là có chuyện gì? Chủ nhân của ngươi là ai? Thần Thụ Số Mệnh lại là Thiên Tài Địa Bảo gì?”
Lục Trường Sinh một hơi hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
Hỏa Quỳ Thú một năm một mười, nghiêm túc trả lời: “Đại nhân, chủ nhân nhà ta chính là Đại Diễn Thần Đế. Lúc trước chủ nhân tung hoành Ám Vực, vô địch Hỗn Độn, nhưng bị đại nạn thọ mệnh chế ngự, nên rời xa Ám Vực, tiến tới ngoài Ám Vực xông xáo.”
“Cuối cùng, chủ nhân ở bên ngoài Hỗn Độn liên tục chép giết mấy chục tên cường giả cấp bậc Đại Đế, cứng rắn đoạt lấy cây Thần Thụ Số Mệnh này. Vốn là muốn dựa vào Số Mệnh Thần Quả ngưng tụ từ cây Thần Thụ Số Mệnh này, hoàn toàn phá vỡ đại nạn thọ mệnh. Đang tiếc là bị ý chí Ám Vực cắn trả, cuối cùng thất bại, thân tử đạo tiêu, tọa hóa trong động phủ.”
“Trước khi chủ nhân lâm chung đã để cho ta thủ hộ gốc cây Thần Thụ Số Mệnh này, chậm rãi đợi người hữu duyên. Lần trước ba nữ tử kia tiến vào trong động phủ, ta vốn cảm thấy ba nữ tử kia là người hữu duyên, ai ngwof được các nàng sợ bị ta ăn mà không dám nhích tới gần Thần Thụ Số Mệnh. Bây giờ nhìn lại, người thật sự hữu duyên ắt hẳn là ngài, chỉ có ngài mới xứng đáng sở hữu một cây Thần Thụ Hoàng Kim này!”
Lục Trường Sinh nhìn dáng vẻ “nịnh hót” của Hỏa Quỳ Thú.
Rất khó để tưởng tượng đây là một thần thú Viễn Cổ.
Thậm chí còn sánh ngang Đại Thánh cấp cao.
Cơ duyên này, thật ra chính là của ba nữ tử.
Chỉ tiếc, ma xui quỷ khiến, dù sao thì hiện tại cơ duyên đã rơi vào trong tay Lục Trường Sinh.
Nếu như là những cơ duyên khác, Lục Trường Sinh cũng không thèm.
Nhưng Thần Thụ Số Mệnh không giống.
Bên trên kết ra ba trái Số Mệnh Thần Quả, đều ấn chứa lượng lớn sức mạnh bản nguyên Ám Vực, đối với tu hành của Lục Trường Sinh có giúp ích rất lớn.
Cơ duyên này, hiển nhiên Lục Trường Sinh sẽ không chắp tay nhường.
Về phần ba nữ tử kia.
Vậy thì càng dễ xử lý.
Sau này Lục Trường Sinh cho các nàng lại cơ duyên là được, giúp các nàng tu hành tới Đại Thánh, coi như trả lại toàn bộ phần cơ duyên này.
“Đại Diễn Thần Đế… Lục mỗ chỉ biết Đại Đế, Thần Đế là có ý gì?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Không lẽ Thần Đế là cảnh giới trên Đại Đế?
Lục Trường Sinh chưa từng nghe nói.
“Thần Đế… Thật ra là một phong hào. Tu vi Thần Đế cũng là Đại Đế, chỉ vì chiến lực cấp bậc Đại Đế có một không hai, bất kỳ sinh mệnh khởi nguyên, Đại Đế đều không phải là đối thủ, có thể nói là tồn tại vô địch, được phong hài thành ‘Thần Đế’.”
“Từ cổ chí kim, cả Ám Vực, Hỗn Độn, người có thể được phong hào ‘Thần Đế’, có thể đến được trên đầu ngón tay! Mà chủ nhân nhà ta chính là một trong số đó.”
Nhắc tới chuyện này, Hỏa Quỳ Thú giống như vô cùng kiêu ngạo.
Lục Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra, Thần Đế là cường giả vô địch trong Đại Đế.
Nhân vật như vậy, chính là trấn áp cả một thời đại!
“Đáng tiếc, Thần Đế có mạnh mẽ hơn nữa cũng hứng chịu đại nạn thọ mệnh…”
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Chiến lực Thần Đế siêu việt, nhưng lại thế nào?
Đại nạn thọ mệnh đã tới, còn không phải là một con đường chết sao?
Sợ là đoạt được Thần Thụ Số Mệnh, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
“Chủ nhân muốn phá vỡ hạn chế của Ám Vực đối với thọ mệnh Đại Đế, gặp phải Ám Vực cắn trả, cuối cùng ngã xuống. Nhưng không phải không có chút thu hoạch nào, chủ nhân đã tìm ra được một con đường thoát li khỏi Ám Vực, nhưng có thể đi qua hay không, cũng không ai biết.”
Lời nói của Hỏa Quỳ Thú khiến cho ánh mắt Lục Trường Sinh sáng ngời.
Đại Diễn Thần Đế tìm ra được con đường thoát li khỏi Ám Vực?
Cũng chính là không còn đại nạn thọ mệnh.
Phá vỡ gông cùm xiềng xích.
Đương nhiên Lục Trường Sinh không lo lắng thọ mệnh, nhưng hắn lo lắng thọ mệnh của Lâm Thanh Loan.
Nếu sau này thành đạo lữ, đương nhiên Lục Trường Sinh phải nghĩ cách kéo dài tuổi thọ cho Lâm Thanh Loan.
Chỉ là, Đại Đế sống một đời lại một đời, trong mắt Lục Trường Sinh cũng chỉ là uống rượu độc giải khát thôi.
Trị được ngọn không trị được gốc.
Vẫn nên phá vỡ gông cùm xiềng xích của thọ mệnh mới được.
Sinh mệnh khởi nguyên trong Hỗn Độn cùng Đại Đế Ám Vực Ám Vực thuộc về sinh mệnh cùng cấp bậc.
Nhưng thọ mệnh của sinh mệnh khởi nguyên vô tận, điểm này vượt xa Đại Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận