Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1773: Thánh Nhân tịch diệt! Lục đạo hữu thật sự muốn tiếp nhận nhân quả, không chết không ngừng sao? (2)

Chính là mười ba phần đấy!
Thế nhưng chuyện này cũng bình thường.
Đại hạn của Chu Quang sắp tiến đến.
Nhiều năm qua, gom góp đủ mười ba phần tài nguyên tu hành khó lắm sao?
Hằng Vũ chỉ biết trong tay Chu Quang có Hồng Mông khí chứ không biết Chu Quang lại có tới mười ba phần tài nguyên tu hành, chuyện này thật sự không thể bình thường hơn được.
Dù sao đây là “vốn liếng” riêng của Chu Quang, đương nhiên phải giữ bí mật.
Nhưng khi đối mặt với Lục Trường Sinh, nhất định Chu Quang phải lấy ra thành ý cao nhất, vậy nên mới không cần giữ bí mật nữa.
“Đối thủ của ngươi là ai?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Hắc Viêm Thánh Nhân.”
“Đối phương là sinh mệnh Hỗn Độn đã chuyển tiếp sinh mệnh một lần, lúc hắn vẫn chưa trưởng thành đã từng bị ta chèn ép, suýt nữa cắt đứt con đường tu hành. Bởi vậy hai chúng ta là không chết không ngừng, càng không có hy vọng giảng hoà. Một khi ta chết chắc chắn đối phương sẽ ra tay với Chu Quang giới, thậm chí trực tiếp tiêu diệt Chu Quang giới, tuyệt đối không nương tay.”
“Nếu không phải thế ta cũng không cần cực khổ tìm cường giả che chở Chu Quang giới.”
Chu Quang kể lại rõ ràng chi tiết.
Thì ra là thế.
Đôi bên không chết không ngừng.
Đối với Hắc Viêm Thánh Nhân mà nói, Chu Quang Thánh Nhân có mối thù cản đường.
Sao có thể không hận chứ?
Giờ Hắc Viêm Thánh Nhân không làm gì được Chu Quang, cũng không làm gì được Chu Quang giới.
Nhưng nếu Chu Quang chết thì sao?
Lúc đó hắn sẽ có cơ hội!
Chẳng trách Chu Quang Thánh Nhân không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn tìm được cường giả che chở Chu Quang giới, nếu không chắc chắn Chu Quang giới sẽ bị Hắc Viêm Thánh Nhân tiêu diệt.
Lục Trường Sinh kiểm tra tin tức của Hắc Viêm Thánh Nhân.
Tử Tang đưa ra tin tức làm Lục Trường Sinh an tâm hẳn.
Đối phương thật sự là sinh mệnh Hỗn Độn đã chuyển tiếp sinh mệnh một lần, nhưng cũng chỉ thế thôi.
Không có bối cảnh đặc biệt gì cả.
Nếu không cũng sẽ không giằng co với Chu Quang nhiều năm như vậy mà vẫn không làm gì được đối phương
Điều kiện này, đối với Lục Trường Sinh mà nói là có thể tiếp nhận.
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh nói thẳng: “Lục mỗ đồng ý! Nếu đại hạn của đạo hữu tới thì tất nhiên Lục mỗ sẽ che chở Chu Quang giới!”
Chu Quang nghe thế không khỏi mừng rỡ.
“Tốt quá rồi.”
“Xin Lục đạo hữu nhanh chóng tới Chu Quang giới một chuyến, thời gian của lão phu không còn nhiều lắm…”
Đại hạn của Chu Quang sắp tới, không ai biết hắn còn có thể chèo chống bao lâu nữa.
Lục Trường Sinh khẽ gật đầu.
Sau đó Chu Quang rời khỏi Đồng Chu lệnh.
Lục Trường Sinh lại gặp đám người Thần Nguyên, Hằng Vũ.
“Lục đạo hữu, thế nào rồi?”
Hằng Vũ hỏi.
“Đã bàn xong, Lục mỗ sẽ nhanh chóng tới Chu Quang giới một chuyến.”
“Quá tốt rồi.”
Hằng Vũ cười rộ lên.
Hắn biết rõ tình trạng của Chu Quang.
Rốt cuộc giờ cũng tìm được người có thể che chở Chu Quang giới.
Dù đại hạn tiến đến thì hắn cũng có thể yên tâm rời đi.
Thần Nguyên bước lên, vừa cười vừa nói: “Chúc mừng Lục đạo hữu.”
Rõ ràng nếu Lục Trường Sinh đồng ý thì chắc chắn hắn đã thu được lợi ích cực kỳ to lớn, đáng để chúc mừng.
“Đều nhờ Thần Nguyên đạo hữu. Nếu không có Thần Nguyên đạo hữu mời Lục mỗ gia nhập hội Đồng Chu thì sao ta có thể đạt được Hồng Mông khí nhanh như vậy?”
“Lục mỗ nợ ân tình của Thần Nguyên đạo hữu rồi.”
Lục Trường Sinh nói với Thần Nguyên.
Thần Nguyên cũng nở một nụ cười.
Hắn bận tíu tít, không ngừng xun xoe mà không thu hoạch được tài nguyên tu hành, mục đích là gì?
Chính vì câu nói này của Lục Trường Sinh!
Có câu này là Thần Nguyên hài lòng rồi.
Ân tình của Lục Trường Sinh cũng không dễ có như vậy, giờ cứ giữ lại đã, chưa biết chừng ngay sau sẽ có tác dụng lớn.
Lục Trường Sinh cũng rời khỏi Đồng Chu lệnh.
Hắn để Tử Tang mở ra bản đồ Chu Quang giới.
Chu Quang giới không nằm gần Hắc Quang giới. Nhưng cách Hắc Quang giới cũng gần, có thể nói là trong phạm vi một tòa vực giới.
Đối với Tử Tang mà nói, trực tiếp sử dụng tháp Hắc Quang xuyên tới Chu Quang giới không có vấn đề gì cả.
Khoảng cách gần như thế cũng làm Lục Trường Sinh hài lòng.
Về sau dù Chu Quang giới gặp phiền toái gì hắn cũng có thể lập tức chạy tới.
Như vậy cũng có thể che chở Chu Quang giới tốt hơn.
“Tới đó xem qua đi.”
Lục Trường Sinh cũng không chậm trễ.
Đại hạn của Chu Quang có thể tới bất cứ lúc nào.
Để khỏi đêm dài lắm mộng, Lục Trường Sinh lập tức thôi động tháp Hắc Quang.
“Tách.”
Khi tháp Hắc Quang của Lục Trường Sinh xuất hiện lần nữa đã xuyên thẳng đến phụ cận Chu Quang giới.
Không lâu sau Lục Trường Sinh đã tới Chu Quang giới.
Hắn bay vào Chu Quang giới, nhanh chóng tìm tới chỗ Chu Quang.
“Vèo.”
Lúc Lục Trường Sinh đi vào đại điện, gặp được Chu Quang.
Thời khắc này Chu Quang cũng không khác gì sinh mệnh Hỗn Độn bình thường.
Nhục thân của đối phương vẫn cường đại như cũ, còn không ngừng tản mát ra khí tức khủng bố.
Thế nhưng mơ hồ có vẻ không khống chế nổi sức mạnh thân thể.
Mà tâm linh lại dần dần tĩnh mịch, nhìn qua dáng vẻ có chút nặng nề.
Cứ như thể lão nhân ở thế giới phàm tục.
Đây chính là điểm đặc thù của tâm linh sắp tĩnh mịch.
Lục Trường Sinh nghĩ tới bản thân mình.
Hệ thống tu hành Thiên giới của hắn hơi khác biệt, vô cùng chú trọng tâm linh.
Thậm chí còn đạt đến tâm linh bất hủ.
Thế nhưng tâm linh thật sự có thể bất hủ ư?
Tâm linh bất hủ cũng chỉ là tâm linh tương đối cường đại, trong khoảng thời gian rất lâu sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không tịch diệt trong một sớm một chiều thôi.
Đương nhiên đây là ưu thế.
Thế nhưng tâm linh chung quy vẫn sẽ tịch diệt.
Chỉ là có thể chèo chống lâu hơn một chút.
Cũng chỉ có cách không ngừng tu hành.
Mỗi một lần chuyển tiếp sinh mệnh, nhìn có vẻ chỉ nhục thân có lợi, nhưng trên thực tế còn có thể tăng cường tâm linh.
Tâm linh và nhục thân hỗ trợ lẫn nhau.
Không có thể tồn tại đơn độc được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận