Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1705: Hư giới viên mãn, chân chính chủ nhân Thế Giới! (5)

Thay vào đó là “Chủ nhân Thế Giới”.
Điều này cũng đã chứng minh tình trạng hiện tại của hắn.
Giây phút Hư giới triệt để hóa thực Lục Trường Sinh mới thật sự là “Chủ nhân Thế Giới”.
Đương nhiên hiện tại con đường chủ nhân Thế Giới của Lục Trường Sinh mới chỉ là “hình thức ban đầu” mà thôi.
Từ tin tức nhận được ở nơi sâu xa nào đó, Lục Trường Sinh cũng biết “hình thức ban đầu” có nghĩa là gì.
Thì ra chủ nhân Thế Giới kỳ thực cũng không có con đường tu hành cố định.
Rất nhiều từ đầu đã có thể bước vào con đường chủ nhân Thế Giới này.
Có một số người muốn khống chế một thế giới Hỗn Độn, cũng giống như Đạo Tổ nhưng lại tiến xa hơn một bước so với Đạo Tổ, phải hoàn toàn khống chế thế giới Hỗn Độn thì mới có thể bước chân vào con đường chủ nhân Thế Giới đường.
Cũng có người giống với Lục Trường Sinh, lấy ảo cảnh hoặc Hư giới vân vân, từ hư hóa thực rồi bước vào con đường chủ nhân Thế Giới.
Nhưng bất kể loại nào, một khi bước vào con đường chủ nhân Thế Giới thì cũng có nghĩa là phải đi trên con đường vô cùng gian khổ.
Chủ nhân Thế Giới là con đường vô cùng cô độc.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Chủ nhân Thế Giới cần bản nguyên Hỗn Độn! Chỉ có bản nguyên Hỗn Độn mới có thể giúp việc tu hành tăng tiến.
Chủ nhân Thế Giới viên mãn sẽ giống như nguyên sinh mệnh.
Hệ thống chủ nhân Thế Giới là tự thân chống đỡ cả một thế giới, đối kháng Hỗn Độn, hoặc tự thân chính là một tòa Hỗn Độn cỡ nhỏ.
Đến lúc đó chủ nhân Thế Giới tất nhiên cũng có thể tới lui tự nhiên trong Hỗn Độn.
Cơ hồ cùng một cấp độ với Hỗn Độn.
Mà nguyên sinh mệnh thì lại lấy nhục thân cường hãn để đánh vỡ hết thảy quy tắc và trói buộc trong Hỗn Độn.
Tương đương với siêu thoát.
Chủ nhân Thế Giới là khống chế và sáng tạo.
Nguyên sinh mệnh là siêu thoát và phá hủy.
Cả hai là cấp độ ngang nhau, không phân chia mạnh yếu.
Nhưng so ra thì tu luyện nguyên sinh mệnh sẽ dễ dàng hơn một chút.
Dù sao nguyên sinh mệnh chỉ cần không ngừng tăng cường nhục thân là đủ, không phải cưỡng ép lấy ra bản nguyên Hỗn Độn.
Mà chủ nhân Thế Giới thì sao?
Cần phải cưỡng ép lấy ra bản nguyên Hỗn Độn mới có thể tăng lên một chút xíu.
Nhưng bản nguyên Hỗn Độn vốn đã cố định.
Chủ nhân Thế Giới lấy ra chút nào thì bản nguyên Hỗn Độn sẽ ít đi chút ấy.
Cứ thế mãi, chủ nhân Thế Giới tất nhiên sẽ không được Hỗn Độn chấp nhận.
Đây cũng là nguyên do có ít chủ nhân Thế Giới như vậy.
Một mình Hỗn Độn đâu có thể gồng gánh nổi quá nhiều chủ nhân Thế Giới?
Đương nhiên bản nguyên Ám Vực cũng dùng được.
Ám Vực và Hỗn Độn vốn là hai mặt của một đồng tiền.
Chủ nhân Thế Giới cũng muốn đánh cắp bản nguyên Ám Vực.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Ám Vực và Hỗn Độn không ngừng tranh đấu với nhau.
Không chỉ có sinh mệnh Ám Vực xâm lấn Hỗn Độn.
Ngược lại Hỗn Độn cũng muốn xâm lấn Ám Vực.
Đặc biệt là chủ nhân Thế Giới, những kẻ này càng muốn xâm lấn Ám Vực, lấy ra bản nguyên Hỗn Độn hơn cả.
“Vậy nên chủ nhân Thế Giới ngay từ lúc bắt đầu đã đi vào ngõ cụt rồi?”
Lục Trường Sinh cảm thụ bản nguyên Hỗn Độn một phen.
Giờ hắn có thể cảm nhận được bản nguyên Hỗn Độn.
Chỉ là cảm thụ một chút thôi, nếu hắn dám can đảm lấy ra bản nguyên Hỗn Độn, dù chỉ là một tia thì toàn bộ Hỗn Độn sẽ đánh hắn thành bột mịn ngay lập tức.
Thậm chí tới cả cơ hội phục sinh hắn cũng không có.
Tới cả đạo quả hắn dung nhập vào Thiên giới cũng sẽ bị Hỗn Độn đánh hắn thành bột mịn một thể.
Lục Trường Sinh có hơi cạn lời.
Vừa bước chân vào con đường tu hành chủ nhân Thế Giới chân chính, kết quả lại chỉ thấy ngõ cụt trước mắt…
“Thôi, xe tới trước núi ắt có đường. Huống chi ta không chỉ là chủ nhân Thế Giới, ta còn có hạt nhục thân, cũng tức là vẫn có cơ hội thành tựu nguyên sinh mệnh…”
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên một tia sáng sắc bén.
Riêng điểm này Lục Trường Sinh rất tự tin.
Hắn có đỉnh cấp ngộ tính.
Chủ nhân Thế Giới cũng chỉ là một con đường tu hành mà thôi.
Đường này không thông thì đi đường khác.
Không thể thành chủ nhân Thế Giới thì tu thành nguyên sinh mệnh.
Cả hai cấp độ đều như nhau.
“Xem ra sau này phải đặt trọng tâm tu hành ở hạt nhục thân rồi…”
Trong lòng Lục Trường Sinh đã có quyết định.
Lục Trường Sinh cảm thụ thực lực của bản thân một phen.
Rất mạnh!
Dù là hắn chưa từng thử qua thực lực của “chủ nhân Thế Giới” hiện giờ, nhưng chắc chắn sẽ rất mạnh.
Lục Trường Sinh biết rất rõ.
Mỗi một vị chủ nhân Thế Giới dù là tu sĩ chưa từng thu được bản nguyên Hỗn Độn thì tình trạng cũng không khác mấy với cấp độ Đăng Thần cửu giai.
Nói cách khác, hiện giờ Lục Trường Sinh đã có thực lực Đăng Thần cửu giai.
“Không biết tu vi của ta hiện giờ sẽ được là tính Đăng Thần tứ giai hay Đăng Thần cửu giai đây?”
Lục Trường Sinh nghĩ đến một vấn đề.
Tu vi của hắn vẫn luôn được cho là Đăng Thần tứ giai.
Nguyên nhân chính vì Hư giới của hắn, hoặc nói đúng hơn là hệ thống chủ nhân Thế Giới kỳ thực cũng chỉ tồn tại bên trong Hồng Trần đạo quả.
Mà Hồng Trần đạo quả lại nằm trong cơ thể Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh muốn thi triển Hư giới thì phải thi triển ra Hồng Trần đạo quả.
Hư giới của Lục Trường Sinh giống một môn Thần Thông thiên bẩm hơn là một hệ thống tu hành.
Nếu thật là thế thì Lục Trường Sinh coi như chiếm hời lớn rồi.
Nếu như hắn lấy tu vi Đăng Thần tứ giai vượt qua thông đạo thứ tư chỉ sợ có thể đánh thẳng vào thiên kiêu!
Hơn nữa khi Hư giới của Lục Trường Sinh hóa thực, ý thức của hắn cũng đã tăng vọt.
Ý thức của chủ nhân Thế Giới chắc chắn rất mạnh.
Dù sao nếu muốn khống chế cả một thế giới, ý thức không mạnh sao được?
Hiện giờ ý thức của Lục Trường Sinh đã mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Cụ thể Lục Trường Sinh cũng không biết chính mình có thể tu luyện bao nhiêu bộ phân thân Huyết Nhục nữa rồi.
10 triệu bộ?
100 triệu bộ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận