Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1200. Bốn Thần Thể! Bốn Linh Thể! Tám hợp nhất ai có thể địch lại? (4)



Chương 1200. Bốn Thần Thể! Bốn Linh Thể! Tám hợp nhất ai có thể địch lại? (4)




Quả nhiên, đây là ba thần vật cấp Linh Thể.
“Tuy không phải thần vật Thần Thể, nhưng một khi đúc được căn cơ Linh Thể, thì cũng có thể dung hợp.”
“Chỉ cần Linh Thể đủ nhiều, thì một khi dung hợp cũng có thể nâng cao sức mạnh.”
“Quan trọng hơn là, luyện hóa thần vật cấp Linh Thể, không cần nhục thể cấp Địa Thánh, chỉ cần nhục thể cấp Võ Thánh là được.”
Điều cuối cùng mới là then chốt.
Bản thể của Lục Trường Sinh là nhục thể cấp Địa Thánh.
Có thể phân hóa ra nhục thể cấp Địa Thánh, nhưng cũng có giới hạn, có số lượng.
Một khi có số lượng quá nhiều, thì cũng không thể phân hóa.
Nhưng phân thân cấp Võ Thánh, thì không phải như vậy?
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Nói từ một ý nghĩa nào đó, thực ra thần vật cấp Linh Thể cũng không tệ.
Có thể phân hóa thành hàng nghìn hàng vạn phân thân cấp Võ Thánh, hoàn toàn không thành vấn đề.
Thế là, Lục Trường Sinh lập tức bắt đầu chuyển hóa.
Ba thần vật này, chỉ dùng vài canh giờ đã luyện hóa xong, hơn nữa còn đúc được ba phân thân căn cơ Linh Thể.
Đến giờ, Lục Trường Sinh đã có hơn chín phân thân ở Côn Ngô giới!
Chín phân thân, trong đó có một cái là phân thân Linh Thể của Lục Trường Sinh, do không có thần vật, nên vẫn chưa đúc được căn cơ Linh Thể.
Lục Trường Sinh nghĩ.
Không cần thiết phải giữ phân thân này lại.
Không có thần vật, hắn phải mất mười năm mới có thể đúc được Tiên Thiên Thủy Linh Thể.
Đối với Lục Trường Sinh của hiện giờ mà nói, chỉ là một Thủy Linh Thể mà thôi, chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.
Thế nên, Lục Trường Sinh dứt khoát thu phân thân này lại.
Bây giờ đồng nghĩa với việc chỉ còn lại tám phân thân.
Bốn phân thân Thần Thể, bốn phân thân Linh Thể!
Tám phân thân này, một khi tám hợp một, thì sức mạnh của Lục Trường Sinh sẽ rất đáng sợ!
Đương nhiên, đây chỉ là nâng cao chiến lực.
Ở cảnh giới, Lục Trường Sinh vẫn là cấp Thiên Thánh.
Nhưng ở Côn Ngô giới, Thiên Thánh còn tốt hơn cả Võ Đạo Chí Tôn.
Hắn muốn thật sự trở thành Võ Đạo Chí Tôn, sớm bị bài xích khỏi Côn Ngô giới.
Côn Ngô giới này có nhiều cơ duyên như vậy.
Thậm chí “Tiên Thể” mà Lục Trường Sinh mong ước, đến giờ vẫn chưa có chút manh mối nào.
Tại sao Lục Trường Sinh lại bằng lòng rời khỏi Côn Ngô giới?
“Không biết dựa vào tình báo của hoàng thất ở thần triều Đại Càn, liệu có liên quan tới manh mối của Tiên Thể hay không?”
Lục Trường Sinh nghĩ tới một khả năng.
Nhưng, muốn thật sự đạt được tình báo của hoàng thất của thần triều Đại Càn, thì phải giúp Cửu công chúa đoạt đích thành công mới được.
Trong nháy mắt, lại một tháng nữa vội vã trôi qua.
Lúc này, Cửu công chúa đích thân tới nơi ở của Lục Trường Sinh.
“Lục tiên sinh, Thập Tam hoàng tử đã dâng thư lên phụ hoàng, tự nguyện rút khỏi cuộc đoạt đích.”
“Nói cách khác, người đoạt đích từ mười ba người trước đó, đến giờ chỉ còn lại mười một người!”
Cửu công chúa hiển nhiên rất vui mừng.
Bớt một người, thì sẽ bớt một đối thủ cạnh tranh.
Lục hoàng tử chết, Thập Tam hoàng tử tự nguyện rút lui.
Đã bớt được hai người.
Trong quy tắc đoạt đích ở thần triều Đại Càn, hoàng tử, hoàng nữ đoạt đích, có thể cạnh tranh không từ thủ đoạn, nhưng không được tàn sát lẫn nhau.
Do đó, cạnh tranh đoạt đích, thực ra chính là loại trừ thế lực dưới trướng của đối phương.
Thập Tam hoàng tử đối mặt với Đại hoàng tử, Tam hoàng tử cộng thêm Cửu công chúa liên thủ “thanh trừng”, thế lực dưới trướng loại trừ không còn một mống, bây giờ đã hoàn toàn trở thành “Tướng không binh”, vậy còn đoạt đích gì nữa chứ?
Tiếp tục tranh đấu, chỉ có thể là một trò cười mà thôi.
Chi bằng tự nguyện rút lui.
Tự nguyện rút lui có một lợi ích, đó là sẽ không bị đi đày.
Nhưng sẽ bị cách chức làm thứ nhân.
Tuy trở thành thứ nhân, cũng không còn gì cả, nhưng chung quy vẫn có thể giữ được tính mạng, nửa đời sau sống yên ổn qua ngày, cũng có thể sống thật tốt.
Một khi tới lúc đoạt đích kết thúc, thì chắc chắn sẽ bị đày tới nơi nghèo nàn có môi trường xấu.
Đó mới thật sự là sống không bằng chết.
Bởi vậy, Thập Tam hoàng tử hiển nhiên đã nản lòng thoái chí, không muốn tiếp tục đoạt đích nữa.
“Đúng rồi, tối nay Đại hoàng tử mời ta đi tụ họp.”
“Ta còn được biết là Đại hoàng tử còn mời Tam hoảng tử nữa.”
“Cuộc tụ họp này, e rằng không đơn giản.”
“Cho nên, tối nay mong Lục tiên sinh có thể cùng bản cung đi một chuyến.”
Vẻ mặt của Cửu công chúa nghiêm túc và trang trọng, trầm giọng nói.
Hiển nhiên, cuộc tụ họp tối nay chắc chắn không đơn giản.
Đưa theo Lục Trường Sinh đi, Cửu công chúa mới có thể hoàn toàn yên tâm.
“Lục mỗ tự sẽ bảo vệ công chúa chu toàn.”
Lục Trường Sinh lạnh nhạt nói.
Về điểm này, Lục Trường Sinh vẫn rất tự tin.
Nhưng Cửu công chúa lại lắc đầu nói: “Đoạt đích có quy tắc, bọn họ không dám đối phó ta.”
“Cuộc tụ họp này, e rằng đối tượng bọn họ nhắm vào sẽ là ngươi...”
Mắt Lục Trường Sinh hơi híp lại.
“Không sao.”
“Bất kể bọn họ có chiêu gì, Lục mỗ tiếp lấy là được.”
“Có Lục mỗ ở đây, người đoạt đích thành công chỉ có thể là công chúa điện hạ!”
Giọng điệu của Lục Trường Sinh chắc như đinh đóng cột!
Tuy ý trong lời nói rất bá đạo, nhưng lại khiến người khác tin tưởng!
Thậm chí, Lục Trường Sinh còn có một câu chưa nói.
Nếu Đại hoàng tử, Tam hoàng tử thật sự muốn làm gì đó.
Thì đoạt đích cũng có thể “Kết thúc sớm”
Lục Trường Sinh hiện giờ, chính là tự tin như vậy!
“Được, vậy đêm nay làm phiền Lục tiên sinh rồi.”
Cửu công chúa mỉm cười, sau đó nhanh chóng rời đi, chuẩn bị sắp xếp một số thứ cho tối nay.
Trong phủ đệ của Đại hoàng tử.
Bình thường trước phủ của Đại hoàng tử lúc nào cũng người đến người đi, xe ngựa kéo dài vô tận, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng mà, hình như hôm nay có chút khác biệt.
Phủ đệ Đại hoàng tử rất vắng vẻ.
Có rất nhiều thị vệ trốn ở bốn phía của phủ đệ.
Một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi đi tới từ đằng xa, đứng trước phủ đệ của Đại hoàng tử.
Một lão già giống như quản gia bước nhanh tới.
“Cung nghênh Cửu công chúa điện hạ.” Hết chương 1200.



Bạn cần đăng nhập để bình luận