Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1830: Hư giới ba lần diễn hóa! Sau nghìn năm cuối cùng liên minh Hỗn Độn cũng gửi tin! (5)

Mấy sinh mệnh Hỗn Độn thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Bọn hắn biết rõ, một khi sinh mệnh Hỗn Độn tiến vào Ám Vực sẽ gặp phải tình cảnh thế nào.
Đó là cuộc sống như chuột chạy qua đường người người hô đánh.
Ám Vực to như vậy nhưng sợ rằng sẽ chẳng có nơi dung thân cho sinh mệnh Hỗn Độn.
“Vù vù.”
Đúng lúc này, thẻ thân phận của một sinh mệnh Hỗn Độn trong liên minh Hỗn Độn đột nhiên chấn động.
Hắn lấy ra xem thử.
“Tách.”
Sinh mệnh Hỗn Độn này đứng phắt dậy, cả người cực kỳ kích động, thậm chí còn nhìn về phía vết nứt với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.
“Có… có người đáp lại rồi, ngay bên kia vết nứt không gian, đó là sinh mệnh Hỗn Độn của liên minh Hỗn Độn chúng ta!”
“Gì cơ? Thật sự có người nhận được tin nhắn của chúng ta rồi chạy tới nơi này sao?”
“Là ai thế?”
Thẻ thân phận của sinh mệnh Hỗn Độn này có quyền hạn nhất định.
Hắn tra soát qua, sau đó mở miệng nói: “Đối phương hình như tên là Lục Trường Sinh!”
“Mau, gửi tin tức này cho liên minh Hỗn Độn.”
Sau đó đám người lập tức hành động.
“Ù.”
Tổng bộ liên minh Hỗn Độn có người tới.
Người tới cũng không phải là người bình thường.
Mà là nguyên sinh mệnh!
Đúng chính là nguyên sinh mệnh.
Nguyên sinh mệnh của tổng bộ liên minh Hỗn Độn tự mình đến, đủ thấy coi trọng đối với khe nứt không gian này.
Nếu người trong lệnh bài liên minh Hỗn Độn là thật, vậy ý nghĩa là khe nứt không gian này rất có có thể trở thành thông đạo không gian, làm cho liên minh Hỗn Độn có thể lần thứ hai phái người tiến vào trong Ám Vực.
“Bái kiến Thanh Trì bệ hạ!”
Tất cả mọi người hành lễ với nguyên sinh mệnh.
Nguyên sinh mệnh này tên là “Thanh Trì”.
Chính là một nguyên sinh mệnh chân chính.
Ở trong liên minh Hỗn Độn vô cùng cổ xưa.
Thanh Trì lão tổ vung tay lên, vội vàng hỏi: “Hiện tại tình huống thế nào?”
“Bẩm bệ hạ, bọn ta đã củng cố khe nứt không gian này, bảo đảm khe nứt không gian luôn tồn tại nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tự tiện làm thông suốt thông đạo.”
Thanh Trì lão tổ gật đầu.
Hắn đã nhận được tin tức, hơn nữa khoảnh khắc đầu tiên đã điều tra ra về tin tức tư liệu của Lục Trường Sinh.
Phát hiện Lục Trường Sinh là hhơn một ngàn năm trước vừa mới đi vào tiền tuyến liên minh Hỗn Độn.
Thuộc về lần đầu tiên tiến vào tiền tuyến liên minh Hỗn Độn.
Kết quả chỉ một lần như vậy đã rơi vào trong Ám Vực.
Theo lý thuyết “người mới” không có chút kinh nghiệm này, một khi rơi vào Ám Vực, hơn phân nửa sẽ chết nhanh nhất.
Nhưng hình như Lục Trường Sinh thì khác.
Đối phương không chỉ không chết, ngược lại còn sống tiếp, sống hơn một ngàn năm thậm chí có thể thành thạo đi vào vị trí tọa độ đã hẹn.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ hơn phân nửa Lục Trường Sinh đã đứng vững gót chân ở trong Ám Vực.
Cái này quá bất khả tư nghị.
Làm thế nào Lục Trường Sinh làm được?
Nhưng cho dù làm sao Lục Trường Sinh làm được, việc cấp bách là phải mở rộng khe nứt không gian thành thông đạo không gian.
Đến lúc đó tìm được Lục Trường Sinh, đương nhiên mọi chuyện đều hiểu được.
“Được rồi, cho dù đối diện với tình huống gì, có bổn tọa tọa trấn ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Thanh Trì lão tổ trầm giọng nói.
Sở dĩ hắn đến đây tọa trấn, nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Lỡ như đối diện có đại đế thì sao?
Đại đế đã khống chế Lục Trường Sinh sau đó kêu Lục Trường Sinh đưa tin.
Đây cũng không phải không có khả năng.
Cũng không phải chỉ có thể Hỗn Độn tiến công Ám Vực.
Trên thực tế Ám Vực cũng muốn xâm lấn Hỗn Độn.
Song phương luôn hoàn toàn trái ngược với nhau.
Bởi vậy, liên minh Hỗn Độn không thể không đề phòng, có Thanh Trì lão tổ tự mình tọa trấn, cho dù xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn, đều có thể giảm tổn thất đến thấp nhất.
Sau đó, rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn bắt đầu thúc giục bảo vật, từng chút mở rộng khe nứt.
Theo khe nứt không ngừng khuếch trương, từ bên trong tản mát ra khí tức Ám Vực.
Đợi cho khe nứt khuếch trương đủ để chứa thông đạo không gian một người, rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn bắt đầu củng cố thông đạo.
“Vù”.
Một bóng đen nháy mắt bay ra khỏi Ám Vực.
“Vèo”.
Rất nhiều ánh mắt, vô số luồng khí cơ nháy mắt tập trung trên bóng đen kia.
Mọi người tập trung nhìn vào, quả nhiên là Lục Trường Sinh!
“Lục đạo hữu, quả thật là ngươi.”
“Ha ha ha, thật không ngờ Lục đạo hữu còn có thể bình an vượt qua thời gian hơn một ngàn năm ở trong Ám Vực, thậm chí có thể đợi cho bọn ta một lần nữa làm thông một ci thông đạo không gian.”
“Lục đạo hữu, thật sự là đáng vui đáng mừng…”
Những sinh mệnh Hỗn Độn đã sớm biết tin tức tư liệu của Lục Trường Sinh.
Bởi vậy liếc mắt một cái đã nhận ra, bóng người này rõ ràng chính là Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh cũng hơi sững sờ.
Sau khi hắn nhìn thấy khe nứt không gian chậm rãi khuếch trương, cuối cùng củng cố đã vọt vào ngay.
Sau đó, Lục Trường Sinh cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Hỗn Độn!
Nơi này chính là Hỗn Độn!
Đã gần một ngàn ba trăm năm.
Cuối cùng Lục Trường Sinh lần nữa về tới Hỗn Độn.
Cảm giác này làm cho Lục Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, khoảnh khắc đầu tiên hắn đã nhìn thấy một bóng dáng xa lạ.
Bóng dáng xa lạ này làm cho Lục Trường Sinh lờ mờ có một loại áp lực cấp bậc sinh mệnh.
Giống như ở trong trước mặt đối phương, hắn liền bị áp chế.
Đó là áp chế trên bản chất sinh mệnh.
Có thể làm được điều này, chỉ có một khả năng.
Nguyên sinh mệnh!
Bóng dáng xa lạ trước mắt này rõ ràng là một nguyên sinh mệnh!
“Lục Trường Sinh, bổn tọa Thanh Trì.”
Thanh Trì lão tổ chủ động mở miệng nói.
“Bái kiến lão tổ.”
Lục Trường Sinh cung kính hành lễ.
Trong lòng hắn cũng cực kỳ rung động.
Vậy mà gặp được một nguyên sinh mệnh?
Điều này hoàn toàn không giống với giữa cảm giác hắn ở trong Ám Vực.
Trong Ám Vực cũng có đại đế.
Thực lực cũng ngang ngửa nguyên sinh mệnh.
Nhưng bởi vì hệ thống tu hành khác nhau, đại đế cũng không có áp chế trên cấp bậc sinh mệnh đối với Lục Trường Sinh, bởi vậy cảm xúc không sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận