Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 124. Thần lực kình thiên, dẫm sụp sơn môn!



Chương 124. Thần lực kình thiên, dẫm sụp sơn môn!




Toàn thân Yến Kiếm Sinh rung động, mặt đất dưới chân hắn cũng nhanh chóng rạn nứt.
"Rầm rầm rầm rầm uỳnh!"
Lục Trường Sinh không để cho Yến Kiếm Sinh có bất cứ cơ hội thở dốc nào.
Hắn vung nắm đấm lên rồi giáng mạnh xuống. Lúc này, nắm đấm của Lục Trường Sinh chẳng khác nào một chiếc búa lớn giáng lên đinh sắt vậy.
Sức mạnh hai mươi sáu đỉnh khiến Yến Kiếm Sinh không hề có cơ hội chống đỡ, hắn chỉ có thể dùng hết sức để bảo vệ đầu.
Nhưng Lục Trường Sinh giáng đòn hết lần này tới lần khác. Ngay cả mặt đất cũng không chịu nổi sức mạnh khủng bố của Lục Trường Sinh, vì thế, Yến Kiếm Sinh đã bị Lục Trường Sinh đập vào lòng đất.
"Răng rắc."
Rốt cục, cánh tay của Yến Kiếm Sinh không chịu nổi lực đập của Lục Trường Sinh mà bị gãy, sau đó, sức mạnh kinh khủng kia đã giáng xuống đầu hắn.
"Không..."
Yến Kiếm Sinh la lên đầy sợ hãi.
Nhưng tất cả cũng vô dụng, hắn không thể cản lại cú đấm này.
"Rầm."
Đầu Yến Kiếm Sinh vỡ nát trong nháy mắt như một quả dưa hấu.
Ngay sau đó, màu trắng đỏ bắn ra tung tóe, vung vẩy khắp mặt đất.
Im lặng.
Toàn bộ đại sảnh đột ngột rơi vào im lặng chết chóc.
Giờ đây, sắc mặt những trưởng lão Luyện Tạng không bị dư chấn lan tới gần đều tái nhợt, gương mặt họ lộ rõ vẻ bàng hoàng, tất cả đều đang nhìn chòng chọc vào thi thể không đầu đã bị đóng chặt xuống đất không khác nào một cái đinh kia.
Chết rồi!
Yến Kiếm Sinh môn chủ Huyết Sát Môn chết rồi.
Hơn nữa, hắn còn chết vì bị người ta đánh vỡ đầu.
Tử trạng cực kỳ thảm thiết!
Phải biết rằng Yến Kiếm Sinh chính là võ giả cảnh giới Thần Lực thật sự.
Huyết Sát Môn còn đang mong chờ được Yến Kiếm Sinh dẫn dắt đi tới thời đại cực thịnh, nhưng bây giờ Yến Kiếm Sinh chết rồi?
Tương lai của Huyết Sát Môn không còn nữa.
"Trang Thập Tam, ngươi giết môn chủ của Huyết Sát Môn chúng ta, Huyết Sát Môn và ngươi không chết không ngừng!"
Một trưởng lão Luyện Tạng mắt lộ hung quang, sát khí bắn ra khắp nơi, hung hăng nói với Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh chỉ liếc mắt một cái rồi tiện tay bắn một tia khí huyết ra, để tia khí huyết này hóa thành Tàm Ti Kiếm.
"Xì xì."
Trong nháy mắt, Tàm Ti Kiếm đã xuyên thủng cổ của trưởng lão Luyện Tạng. Vị trưởng lão Luyện Tạng này hoàn toàn không có bất cứ sức chống cự nào đã bị Tàm Ti Kiếm giết ngay tại chỗ.
Còn các trưởng lão khác đều sợ đến run lẩy bẩy.
"Võ giả Luyện Tạng à... Thôi thì giải quyết luôn thể đi!"
Tuy Lục Trường Sinh không giết sạch người của Huyết Sát Môn nhưng hắn cũng không thể để lại đám võ giả Luyện Tạng được.
Ai mà biết được liệu trong số các võ giả Luyện Tạng kia về sau liệu có sinh ra võ giả cảnh giới Thần Lực hay không?
Lục Trường Sinh sẽ không để lại phiền phức cho chính mình.
Ngay sau đó, hắn vung tay lên.
"Xèo xèo xèo."
Khí huyết hóa thành Tàm Ti Kiếm bay đầy trời rồi lao về phía các trưởng lão Luyện Tạng còn lại, cứ thế giết chết từng người, từng người một.
Trong đại sảnh là thi thể la liệt khắp nơi, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi tanh nồng của máu.
Lục Trường Sinh kéo xác Yến Kiếm Sinh lên và bắt đầu tìm kiếm trên cơ thể hắn.
Không có thứ gì đáng giá cả.
Lục Trường Sinh lại lục lọi xác chết của các trưởng lão Luyện Tạng khác, hắn không buông tha bất cứ một thi thể nào.
Nhưng chẳng hiểu sao vẫn cứ không có thứ gì đáng giá cả.
"Cộp, cộp, cộp."
Chẳng bao lâu sau, có rất nhiều tiếng bước chân vang lên phía ngoài.
Vô số đệ tử Huyết Sát Môn đã bao vây khắp đại sảnh này.
Thật ra động tĩnh ở đại sảnh rất lớn, bởi vậy các đệ tử này đều đã biết từ lâu.
Nhưng tình hình khi nãy quá ác liệt, hai vị võ giả cảnh giới Thần Lực là Lục Trường Sinh và Yến Kiếm Sinh dốc toàn lực cho trận đại chiến, động tĩnh đó đúng là kinh thiên động địa, làm người ta run sợ.
Mặc dù biết là có người xông vào nhưng các đệ tử Huyết Sát Môn không dám tới gần.
Mãi cho tới bây giờ, có vẻ như đại sảnh đã yên tĩnh trở lại, bọn họ mới dám dẫn theo người tới kiểm tra tình hình.
Lục Trường Sinh đứng lên, bước từng bước ra phía ngoài.
Vào lúc này, tro bụi ở đại sảnh cũng đã dần tan đi, rốt cục thì các đệ tử Huyết Sát Môn đã có thể quan sát rõ ràng tình hình bên trong.
Chẳng qua hình ảnh mà bọn họ thấy được khiến cho ai nấy đều hoàn toàn biến sắc.
"Văn trưởng lão, Lưu trưởng lão, Hạ trưởng lão... bọn họ chết cả rồi sao?"
"Tám vị trưởng lão, tại sao tất cả đều chết thế này?"
"Môn chủ đâu? Môn chủ ở đâu?"
"Quần áo trên người cái xác không đầu kia rất giống bộ mà bình thường môn chủ vẫn mặc, có lẽ nào..."
Sắc mặt của rất nhiều đệ tử trở nên trắng bệnh, bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa.
Môn chủ và các trưởng lão đều đã chết cả rồi, trong đại sảnh chỉ có một người xa lạ còn sống.
Hiển nhiên là bọn họ đều đoán được thân phận của người xa lạ này.
Trang Thập Tam!
Dáng dấp này quá quen thuộc bởi bọn họ đã vẽ và dán chân dung của Trang Thập Tam mỗi ngày, làm sao có thể thấy lạ lẫm được.
Trang Thập Tam bước lên một bước, đám đông đệ tử Huyết Sát Môn cùng nhau lùi về phía sau một bước.
Một bước, hai bước, ba bước.
Rốt cục có một tên đệ tử giận dữ gầm lên: "Trang Thập Tam giết chết môn chủ và các trưởng lão, chúng ta đông người thế này, chẳng lẽ lại sợ một mình hắn hay sao?"
"Giết hắn! Báo thù cho môn chủ và các trưởng lão!"
"Giết!"
Nhiệt huyết của đám đệ tử dâng lên, bọn họ thực sự lao về phía Lục Trường Sinh.
Ánh mắt Lục Trường Sinh lạnh băng.
Thậm chí hắn còn không muốn ra tay, vậy là khí huyết trong cơ thể hắn lại nổ vang.
"Uỳnh!"
Một đám mây khí huyết xuất hiện trên đầu Lục Trường Sinh, sau đó, vô số Tàm Ti Kiếm như hạt mưa lao về phía các đệ tử Huyết Sát Môn rồi trút xuống.
Trong chớp mắt, hơn chín phần đệ tử đều ngã xuống đất.
Chỉ có một số người may mắn mới có thể đứng tại chỗ nhìn về phía các đồng bạn đang kêu rên, ai nấy đều run rẩy.
"Tha... tha mạng."
"Đại hiệp tha mạng." Hết chương 124.



Bạn cần đăng nhập để bình luận