Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 249. Ý cảnh thứ ba, Cảm Tri Chi Phong! (2)



Chương 249. Ý cảnh thứ ba, Cảm Tri Chi Phong! (2)




Đến lúc đó chỉ cần có gió thì Lục Trường Sinh có thể cảm ứng được toàn bộ phạm vi mà gió thổi qua.
Đối với những võ giả khác mà nói, có lẽ chuyện này là điều không tưởng, thậm chí chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại có ngộ tính tới hơn một nghìn điểm, thế nên chuyện này dường như có thể làm được.
Bởi vì gió thật ra cũng là một loại ý cảnh.
Chỉ cần lĩnh ngộ ý cảnh từ gió là có thể hình thành “Cảm Tri Chi Phong”.
Lục Trường Sinh cũng không đi loanh quanh đợi gặp may nữa.
Hắn khoanh chân ngồi giữa bụi cỏ, lẳng lặng lĩnh hội từng con gió nhẹ thổi qua.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Lục Trường Sinh không ăn không uống, cứ khoanh chân ngồi giữa bụi cỏ như thế.
Thậm chí từ khi Mặt Trời mọc tới khi Mặt Trời lặn hắn vẫn lẳng lặng lĩnh hội như cũ.
Đối với người khác mà nói, muốn lĩnh ngộ một loại ý cảnh như vậy chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Thế nhưng Lục Trường Sinh thì khác.
Ngộ tính của hắn cao hơn một nghìn điểm, chỉ cần có một tia linh cảm thì sẽ có hy vọng lĩnh ngộ được ý cảnh.
Mà hiện giờ hắn đã có linh cảm.
Linh cảm của hắn chính là gió!
Thế nhưng dù đã có linh cảm nhưng Lục Trường Sinh vẫn cảm thấy lần này cảm ngộ có vẻ rất khó khăn.
Dù sao thì loại ý cảnh “Cảm Tri Chi Phong” có vẻ hoàn toàn khác với Hãi Lãng Ý Cảnh và Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh hắn lĩnh ngộ khi trước.
Có điều dù khác thế nào đi nữa nhưng chỉ cần có đủ thời gian thì sớm muộn gì Lục Trường Sinh cũng sẽ có thu hoạch.
Chớp mắt đã qua ba ngày.
“Tách”.
Đột nhiên Lục Trường Sinh mở choàng mắt.
“Thành!”
Lục Trường Sinh thấp giọng thì thào.
Ba ngày vừa qua hắn đều đang cảm ngộ loại ý cảnh hoàn toàn mới này.
Rốt cuộc cũng đã lĩnh ngộ thành công.
Hắn lập tức mở bảng thuộc tính ra xem xét tình hình.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: 1750 (Bốn phương ca tụng)
Bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết: Đúc kiếm 1 năm 1 tháng
Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh: Tiến độ 1%
Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh: Tiến độ 1%
Hải Lãng Ý Cảnh: Tiến độ 25%
Bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo: Tầng thứ sáu
Ngư Dược Long Môn Cửu Trọng công: Tầng thứ năm
Lục Trường Sinh nhìn bảng thuộc tính, quả nhiên lại xuất hiện một loại ý cảnh hoàn toàn mới, tên là “Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh”.
Loại ý cảnh này không giúp gia tăng sức chiến đấu.
Thế nhưng lại có thể gia tăng cảm giác trên diện rộng.
Lục Trường Sinh thử vận dụng ý cảnh.
Ý thức của hắn như thể lập tức dung nhập vào trong “gió”.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Tuy hắn không thể khống chế “gió” nhưng chỉ cần nơi có gió thổi qua thì Lục Trường Sinh đều sẽ cảm giác được.
Đương nhiên phạm vi cũng không phải là vô hạn mà vẫn có một mức độ nhất định.
Ví dụ như, lấy Lục Trường Sinh làm trung tâm, phạm vi của ý cảnh đại khái sẽ kéo dài khoảng vài dặm.
Hơn nữa còn phải có gió.
Nếu không có gió thì hắn cũng không thể cảm ứng được.
“Hiện giờ phạm vi của Cảm Tri Chi Phong còn chưa tới mười dặm.”
“Thế nhưng khi tiến độ của ý cảnh tăng lên thì phạm vi cảm giác có thể sẽ không ngừng gia tăng.”
“Huống chi phạm vi mấy dặm hiện giờ cũng coi như không tệ rồi.”
Lục Trường Sinh hiểu rất rõ điều này có nghĩa gì.
Cảm giác được phạm vi mấy dặm đồng nghĩa với việc hắn không cần đi lung tung đợi gặp may nữa.
Vả lại, khi hắn không ngừng di chuyển cũng chẳng khác nào đang mở rộng phạm vi ý cảnh.
“Thử xem sao.”
Lục Trường Sinh thử di chuyển trong thảo nguyên, sau đó sử dụng Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh để cảm giác trong phạm vi mấy dặm xem thử có tên người Bắc Lỗ nào không?
Vừa mới thử mà Lục Trường Sinh đã cảm ứng được một tiểu đội Bắc Lỗ rồi.
“Phía Đông Nam, cách đây khoảng bảy dặm có một đám người Bắc Lỗ. Tổng cộng có ba tên, là một tiểu đội, tất cả đều là võ giả cảnh giới Thần Lực.”
Mắt Lục Trường Sinh sáng rực.
Đây chính là một mục tiêu tuyệt vời.
Đều là cảnh giới Thần Lực, nếu vậy đầu chúng ít nhiều gì cũng có chút giá trị.
Nghĩ tới đây Lục Trường Sinh lập tức dốc toàn lực chạy về phía mục tiêu.
Lúc này, trong bụi cỏ có năm võ giả của vương triều Đại Ngư đang định đánh lén.
Thế nhưng khi họ trông thấy ba võ giả Bắc Lỗ kia lại không khỏi biến sắc.
“Là võ giả cảnh giới Thần Lực, hơn nữa chúng còn tổ đội với nhau.”
“Mọi người đừng cử động, cẩn thận bị chúng phát hiện.”
“Không đúng, chúng phát hiện ra chúng ta rồi, nhanh lên, chia nhau ra trốn thôi!”
Sắc mặt năm võ giả lập tức đại biến.
Trái ngược với ba võ giả cảnh giới Thần Lực bên phía Bắc Lỗ, cả năm người bọn họ đều chỉ có cảnh giới Luyện Tạng.
Thậm chí ở chiến trường Bắc Vực họ cũng chỉ có thể chọn cách ẩn nấp mai phục.
Hiện giờ bị ba võ giả cảnh giới Thần Lực phát hiện, vậy thì chỉ có thể trốn.
Thế nhưng có thoát được hay không cũng phải xem liệu họ có may mắn không nữa.
Một võ giả cảnh giới Thần Lực nháy mắt đã đuổi tới sau lưng hai trong năm võ giả vừa chạy trốn.
“A...”
Hai người hét lên thảm thiết, sau đó bị đối phương giết chết.
Ba người còn lại càng thêm ra sức chạy đi.
“Phốc”.
Đang chạy thì một võ giả dường như thấy “thân thể” không đầu của mình.
“Ta chết rồi...”
Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu hắn.
Đao của người Bắc Lỗ quá nhanh, thậm chí dù đã bị chặt đầu mà suy nghĩ của đối phương vẫn còn chưa biến mất.
“Rõ là chán, lại là một đám võ giả Luyện Tạng. Chẳng lẽ vương triều Đại Ngư chỉ có võ giả Luyện Tạng thôi à?”
“Võ giả Luyện Tạng tới chiến trường Bắc Vực chỉ có thể chịu chết mà thôi.”
“Nhưng vây giết một võ giả trên bảng Thần Lực cũng không dễ, mà còn chưa biết chúng ta có gặp được kẻ nào không nữa?”
Ba tên Bắc Lỗ này cũng không phải những kẻ tầm thường.
Tuy chúng không có tên trên bảng Thần Lực nhưng thật ra thực lực cũng nằm trong tầm một trăm năm mươi người đứng đầu gì đó.
Ba người liên thủ là có thể vây giết một võ giả trên bảng Thần Lực. Hết chương 249.



Bạn cần đăng nhập để bình luận