Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 179. Vì sao tới đâu cũng gặp một đám tặc nhân ngu xuẩn muốn tìm chết thế này?



Chương 179. Vì sao tới đâu cũng gặp một đám tặc nhân ngu xuẩn muốn tìm chết thế này?




“Lần này chúng ta sẽ mua sắm rất nhiều hương liệu và đặc sản của Hỏa Long quốc, khoảng năm ngày sau sẽ khởi hành.”
“Nếu Đao tiên sinh muốn quay về thành Trạm Hải thì tốt nhất đừng rời đi quá năm ngày.”
Tác Phỉ nghiêm túc đáp.
“Được, bốn ngày sau ta sẽ quay lại bến tàu.”
Lục Trường Sinh tính dư lại một ngày để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Sau đó Lục Trường Sinh mới xuống thuyền.
Vân Hải Đường cũng xuống thuyền, nàng nhìn qua Lục Trường Sinh rồi nói: “Đao huynh, ta cũng có việc cần làm, vậy thì xin cáo từ!”
Lục Trường Sinh đã nhận ra Vân Hải Đường là người có “chuyện cũ” từ lâu, lần này tới Hỏa Long quốc hẳn cũng có mục đích riêng.
Có điều Vân Hải Đường không nói gì hết.
Có lẽ nàng hiểu rất rõ, nàng và “Đao Thập Nhị” chỉ là bèo nước gặp gỡ, không có chuyện “Đao Thập Nhị” sẽ giúp nàng được.
“Được, vậy bốn ngày sau gặp lại.”
Lục Trường Sinh nói xong thì xoay người rời đi, bóng lưng biến mất trong biển người.
“Bốn ngày sau... Không biết có thể còn sống sót hay không...”
Vân Hải Đường thấp giọng thì thào.
Hành trình tới Hỏa Long quốc lần này vô cùng hung hiểm, thế nhưng nàng không thể không đến.
Có lẽ đây là cơ hội duy nhất để nàng thăng cấp lên cảnh giới Thần Lực.
Trong chốn giang hồ chẳng ai đáng tin cậy, bởi vậy chỉ có thể dựa vào chính mình!
Nghĩ tới đây Vân Hải Đường cũng nhanh chóng hòa vào đám người, biến mất không thấy đâu nữa.
Lục Trường Sinh chậm rãi dạo quanh thành Hỏa Sơn.
Nơi này nổi tiếng vì có rất nhiều “hỏa sơn”.
Thực ra ở thành Hỏa Sơn rất hay bắt gặp núi lửa phun trào.
Có điều phạm vi phun trào khá nhỏ, hơn nữa sức phá hoại cũng không lớn, ngược lại còn trở thành cảnh quan kỳ thú.
Lục Trường Sinh đi dạo tới trưa, trải nghiệm phong vị dị quốc một phen.
Có điều hắn cũng không thích ngắm phong cảnh cho lắm.
Bởi có chút phong cảnh nhìn qua rồi thì thôi.
Nếu đã tới Hỏa Long quốc, một quốc gia khác với vương triều Đại Ngư thì việc đầu tiên Lục Trường Sinh nghĩ tới chính là kỳ trân bí bảo.
Bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo có bảy tầng, cần bảy loại kỳ trân bí bảo.
Hiện giờ Lục Trường Sinh cũng mới chỉ tìm được một loại kỳ trân bí bảo là “Tứ Mục Thiềm Bảo”.
Nếu đã tới Hỏa Long quốc thì đương nhiên Lục Trường Sinh cũng muốn thử vận may, để xem có thể tìm thấy vài loại kỳ trân bí bảo khác hay không.
Vì thế Lục Trường Sinh tìm tới một cửa hàng bán kỳ trân nhìn quy mô có vẻ rất lớn.
Lục Trường Sinh đi vào, nhìn khắp xung quanh một lượt.
Có tiểu nhị lanh lợi lập tức ra đón, đối phương cung kính hỏi: “Khách quý, ngài muốn mua gì ạ?”
“Ta chỉ tùy ý xem qua thôi.”
Lục Trường Sinh không để ý tiểu nhị mà chỉ mải xem xét kỹ trong cửa hàng.
Tiếc là không có kỳ trân bí bảo hắn cần.
Tiểu nhị vẫn luôn đi cùng nhưng không nôn nóng chen lời, chỉ im lặng đợi Lục Trường Sinh xem hết một lượt rồi mới lên tiếng: “Khách quý, Kỳ Trân Hiên chúng ta có rất nhiều loại kỳ trân không đặt ở cửa hàng.”
“Ngài muốn tìm thứ gì có thể nói với chúng ta. Kỳ Trân Hiên chúng ta dẫu không phải có đủ loại kỳ trân trên đời nhưng ít nhất vẫn có một số loại kỳ trân từ khắp nơi chuyển về đấy ạ.”
Lục Trường Sinh nhìn chằm chằm tiểu nhị, bình thản đáp: “Thứ ta muốn có lẽ ngươi không thể quyết được, để người có thể quyết định ở Kỳ Trân Hiên ra gặp ta.”
Giọng điệu của Lục Trường Sinh rất tự tin, tiểu nhị cũng không khỏi kinh ngạc.
Nhưng tiểu nhị vẫn nhanh chân đi tìm một nam tử trung niên tới, người này tự xưng là quản sự của Kỳ Trân Hiên, hắn đánh giá Lục Trường Sinh từ đầu tới chân một lượt rồi mới mở miệng: “Khách quý, ngài muốn tìm loại kỳ trân nào?”
Lục Trường Sinh trực tiếp báo tên của sáu loại kỳ trân bí bảo còn lại trong bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo.
Quản sự nghe xong thì cau mày.
Hắn có thể nhận ra, những thứ này là kỳ trân bí bảo chân chính, chúng đều vô cùng quý giá.
Tiếc là phần lớn trong số đó đừng nói tới từng thấy, tới nghe nói hắn cũng chưa từng nghe nữa kìa.
“Khách quý, trong những kỳ trân bí bảo ngài nói hiện giờ Kỳ Trân Hiên chúng ta chỉ có một loại.”
Quản sự nghĩ một lát rồi mở miệng nói.
“Một loại?”
Ngược lại Lục Trường Sinh không khỏi mừng rỡ.
Thực ra hắn cũng chỉ định thử vận may mà thôi.
Hắn không thật sự tin Kỳ Trân Hiên sẽ có loại kỳ trân bí bảo mình đang cần.
Nhưng giờ xem ra Kỳ Trân Hiên có vẻ cũng có chút năng lực đấy.
“Là loại kỳ trân bí bảo nào?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Bách Niên Lôi Quả.”
Quản sự đáp.
Trong lòng Lục Trường Sinh vô cùng hưng phấn nhưng sắc mặt vẫn bình thản như cũ: “Giá cả thế nào?”
Thật ra tuy Lôi Quả hiếm thấy nhưng nếu để ý tìm tòi thì vẫn sẽ ra thôi.
Thứ hiếm thấy thật sự chính là Bách Niên Lôi Quả.
Lôi Quả là một loại thực vật hết sức kỳ diệu, mười năm mới nở hoa kết quả một lần.
Một khi kết quả sẽ dẫn tới sấm sét giáng xuống.
Nếu may mắn không hỏng mất thì mười năm sau sẽ lại đón nhận đợt sấm sét thứ hai.
Nói thật ra Lôi Quả có thể sống qua hai ba lần sét đánh cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, càng đừng nói tới Bách Niên Lôi Quả tồn tại cả trăm năm.
Quản như hơi nheo mắt, tựa như đang cân nhắc.
Một lúc lâu sau quản sự mới đáp: “Một viên Bách Niên Lôi Quả giá một nghìn lạng hoàng kim!”
Một nghìn lạng hoàng kim thật ra chính là một vạn lạng bạc.
Mức giá này phải nói là cũng khá đắt đỏ.
Huống chi tác dụng của Lôi Quả cũng có hạn, không thể làm thuốc mà cũng chẳng có tác dụng gì khác.
Chỉ trong tình huống đặc biệt như luyện công mới cần tới Bách Niên Lôi Quả.
Kỳ Trân Hiên có được viên Bách Niên Lôi Quả này đã mấy năm, nhưng trước giờ vẫn đặt trong kho hàng, mãi cũng không thấy ai hỏi tới.
Không ngờ giờ lại có người hỏi mua.
Có điều thứ bảo vật đặc biệt thế này chỉ cần có người hỏi thì chắc chắn sẽ bán được giá cao.
“Thành giao!”
Lục Trường Sinh không hề do dự, lập tức đồng ý ngay.
Quản sự cười rộ lên, đây chính là một mối làm ăn lớn đấy. Hết chương 179.



Bạn cần đăng nhập để bình luận