Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 416. Người có tên, cây có bóng! Lục Trường Sinh nghịch phạt Thần Tàng, tạo nên uy danh tối cao! (4)



Chương 416. Người có tên, cây có bóng! Lục Trường Sinh nghịch phạt Thần Tàng, tạo nên uy danh tối cao! (4)




Chuyện này có chút khó khăn.
Còn chỗ có gió lốc thì lại không khó tìm.
Khu vực tầng một Cổ Vực, đi tới gần chỗ của Cổ Vực Thiên Tông, nơi có gió lốc chính là “Lang Khốc Hạp”
Cái gọi là “Lang Khốc Hạp”, chính là một hẻm núi, thỉnh thoảng có gió lớn.
Hơn nữa còn phát ra tiếng nức nở như sói.
Còn có mấy chỗ cũng có gió lớn, nhưng Lang Khốc Hạp cách Cổ Vực Thiên Tông gần nhất.
Lục Trường Sinh cũng không muốn đi quá xa.
Lần này, Lục Trường Sinh quyết định đi một mình.
Dù sao, Cảm Tri Lĩnh Vực viên mãn rồi.
Cảm Tri Lĩnh Vực viên mãn, chỉ cần Lục Trường Sinh phóng thích, cho dù vào trong quá trình ngộ đạo, Cảm Tri Lĩnh Vực vẫn có thể “tự động duy trì.”
Một khi có người bước vào Cảm Tri Lĩnh Vực, Lục Trường Sinh nhất định sẽ bị đánh thức.
Vì vậy có người hộ pháp cho Lục Trường Sinh hay không, thì cũng giống nhua.
Huống hồ Liễu Uyên cùng người tiểu đội Thiên Lân cũng cần nghỉ ngơi, còn phải tiêu hóa thu hoạch trong hành trình đầm lầy Hoàng Kim lần này.
Cái đó cũng cần thời gian.
Mà Lục Trường Sinh không muốn đợi.
Cho nên, Lục Trường Sinh đứng dậy rời khỏi sơn môn, cầm lấy bản đồ, trực tiếp chạy về phía Lang Khốc Hạp.
Hơn một tiếng sau, Lục Trường Sinh đi tới Lang Khốc Hạp.
Lang Khốc Hạp này, quả nhiên không đặt sai tên.
Lục Trường Sinh vừa mới đến Lang Khốc Hạp, đã nghe thấy từng đợt âm thanh “Sói khóc” nức nở.
Thật ra thì đây cũng không thật sự là sói khóc, mà là tiếng gió lớn luồn qua hẻm núi tạo thành.
Lục Trường Sinh nhích tới gần quan sát, phát hiện bên trong Lang Khốc Hạp có rất nhiều vũ giả.
Hình như cũng đang mượn gió tu luyện.
“Đây là... cảm ngộ lĩnh vực?”
Trên mặt Lục Trường Sinh lộ ra một tia cổ quái.
Nhiều vũ giả như vậy đều đang cảm ngộ lĩnh vực.
Lang Khốc Hạp náo nhiệt như thế?
Nhưng theo như lời của Liễu Uyên, Lang Khốc Hạp luôn luôn rất yên bình.
Sao bây giờ lại có nhiều vũ giả như vậy?
Một đám người này hình như đều đang cảm ngộ lĩnh vực, trên căn bản đều là lĩnh vực liên quan tới gió.
Lục Trường Sinh cảm ngộ Bạo Phong Lĩnh Vực, cần một nơi yên tĩnh.
Dù sao, hắn phải dùng Ngộ Đạo Đan để chìm vào ngộ đạo.
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn xung quanh Lang Khốc Hạp một lần.
Hắn thấy được từ giữa sườn núi Lang Khốc Hạp trở lên, lại có từng tầng cầu thang.
Nói là cầu thang, trên thực tế chính là từng tầng thang đá.
Thang đá ở trên giữa sườn núi Lang Khốc Hạp.
Vừa lúc là ở trung tâm gió lớn.
Đó là vị trí tốt nhất cả Lang Khốc Hạp!
Nhưng mà cũng giống như ở đầm lầy Hoàng Kim, trên thang đá toàn bộ đều là vũ giả.
Nhưng chuyện này không làm khó được Lục Trường Sinh.
Tại Cổ Vực, vũ giả muốn đạt được cái gì, đều dựa vào tranh cướp!
“Vèo”
Lục Trường Sinh tung người nhảy lên, hạ thẳng tới tầng đầu tiên của thang đá Lang Khốc Hạp.
Vũ giả trên thang đá mở mắt.
Sau khi thấy là Lục Trường Sinh, trong mắt đã hiện lên một tia sáng.
“Chính là Lục Trường Sinh của Cổ Vực Thiên Tông?”
Vũ giả hỏi.
“Chính là Lục mỗ.”
Lục Trường Sinh thản nhiên trả lời.
“Thật sự là Lục Trường Sinh? Xem ra ngươi tới là để cảm ngộ Bạo Phong Lĩnh Vực?”
“Nhờ phúc của ngươi, kể từ sau khi sự tích của ngươi truyền ra, mọi người đều mong đợi cảm ngộ lĩnh vực, cảm ngộ lĩnh vực tới viên mãn, tăng lên thật tốt nấc lực tâm linh. Thậm chí còn muốn để lĩnh vực viên mãn.”
“Là ngươi giúp cho vũ giả cảnh giới Thần Cương chúng ta nhìn thấy con đường hi vọng!”
Tên vũ giả này lại hướng Lục Trường Sinh thi cái lễ.
Hơn nữa thái độ thành khẩn, không giống giả bộ.
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua vũ giả chi chít trên thang đá.
Hóa ra Lang Khốc Hạp có nhiều vũ giả tới cảm ngộ lĩnh vực như vậy, kết quả cũng là do mình?
Lục Trường Sinh không biết, sự xuất hiện của hắn, trên thực tế đã dẫn dắt một phong trào cảm ngộ lĩnh vực của vũ giả cảnh giới Thần Cương tại Cổ Vực.
Không phải tất cả mọi người đều có hi vọng thăng cấp Thần Tàng.
Nhưng Lục Trường Sinh xuất hiện, mang tới cho vũ giả cảnh giới Thần Cương vốn không có mấy hi vọng một tia hi vọng thăng cấp Thần Tàng.
Cho dù Thần Tàng vẫn xa vời như cũ, nhưng chung quy cũng có một tia hi vọng.
“Ta muốn lên trên.”
Lục Trường Sinh trực tiếp nói.
“Mời!”
Vũ giả trực tiếp nhường đường lên thang đá.
Cho nên Lục Trường Sinh từng bước từng bước đi lên thang đá.
Nơi đi qua, vũ giả cũng lao nhao nhường đường.
Dù sao, người có tên cây có bóng.
Hiện tại, uy vọng của Lục Trường Sinh ở cả khu vực tầng một Cổ Vực cao đến không ai có thể vượt qua rồi!
Từng bước từng bước.
Cuối cùng Lục Trường Sinh đi tới thang đá giữa sườn núi.
Hắn bất động.
Ánh mắt nhìn chằm chằm bốn người trên tầng thang đá này.
Rõ ràng bốn người đều đang cảm ngộ lĩnh vực.
Thấy Lục Trường Sinh dừng lại, bọn họ cũng hiểu được mục đích của Lục Trường Sinh.
“Lục Trường Sinh, ngươi muốn tầng thang đá này?”
Một trong những vũ giả kia hỏi.
“Đúng vậy, ta muốn mượn tầng thang đá này, cảm ngộ Bạo Phong Lĩnh Vực.”
Lục Trường Sinh thoải mái thừa nhận.
Sắc mặt bốn người hơi đổi.
Sau đó, bốn người hít sâu một hơi, trong ánh mắt đã hiện lên một tia không cam lòng.
Bọn họ có thể chiếm cứ vị trí tốt nhất thang đá này, đương nhiên không phải kết quả nhường nhịn lẫn nhau, cũng không phải vận khí tốt, mà là dựa vào thực lực mạnh nhất, cướp từ trong tay người khác.
Bọn họ cũng không phải loại người hiền lành gì.
“Hay lắm một tên Lục Trường Sinh, quả nhiên bá đạo như trong truyền thuyết.”
“Dù sao cũng là Thần Cương đệ nhất đè ép một đời!”
“Ngươi muốn tầng thang đá này, bọn ta đồng ý.
“Rút lui!”
Bốn người chắc là cũng nhận thức, thậm chí là quen biết.
Ngay cả một câu oán hận cũng không nói, trực tiếp rút lui.
Đây chính là uy danh của Lục Trường Sinh.
Hoặc nói là hung danh.
Trận chiến ấy ở đầm lầy Hoàng Kim, càng truyền càng rồng, cũng càng truyền càng khoa trương.
Trên trăm tầng lĩnh vực gì đó, ở trong lời đồn lập tức biến thành hơn ngàn tầng lĩnh vực.
Một đao hoá trăm gì đó, lại càng trực tiếp biến thành vạn đao trỗi lên.
0 Hết chương 416.



Bạn cần đăng nhập để bình luận