Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2002: Chúa Tể triệu kiến, bí ẩn Vĩnh Hằng! (4)

“Trường Sinh, nếu không có gốc Thần Thụ Số Mệnh này của ngươi thì chắc chắn ta không thể đi tới bước này, càng không cần nói tới việc trở thành người mạnh nhất trong rất nhiều dòng thời gian và chiều không gian khác nhau!”
“Không biết tại các dòng thời gian và chiều không gian khác liệu ta có gặp được ngươi không?”
Lâm Thanh Loan nhìn Lục Trường Sinh với vẻ thâm tình.
Trong mắt nàng chất chứa dịu dàng.
Các dòng thời gian khác có lẽ cũng có Lục Trường Sinh.
Thế nhưng Lâm Thanh Loan có thể gặp được hắn hay không thì rất khó nói.
Lâm Thanh Loan có thể nói là được Lục Trường Sinh cường ngạnh “đỡ lên”.
Dù sao người khác có Thần Thụ Số Mệnh làm gì có ai không tự mình luyện hóa mà lại giao cho người khác như vậy?
“Thanh Loan, ngươi và ta là một thể.”
Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan ôn tồn một quãng thời gian.
Nhưng trong đầu Lục Trường Sinh vẫn nghĩ tới một vấn đề.
Trong rất nhiều dòng thời gian và rất nhiều chiều không gian, rất có thể hắn đã “tụt hậu”.
Đã bị “chính mình” bỏ lại phía sau.
“Lần trước hóa thân bị đánh tan có lẽ đã ảnh hưởng rất lớn, khiến một phần khí vận xói mòn.”
Lục Trường Sinh nghĩ tới chuyện lần trước hắn làm nhiệm vụ vận chuyển thì hóa thân bị kẻ khác đánh tan.
Từ trước tới nay đây là lần duy nhất Lục Trường Sinh thất bại.
Dù chỉ là một hóa thân nho nhỏ.
Nhưng ở một mức độ nào đó mà nói, hóa thân vẫn đại biểu cho bản thân Lục Trường Sinh.
Thất bại chính là thất bại.
Sẽ khiến khí vận xói mòn.
Chỉ là trước đó Lục Trường Sinh không có cảm giác gì thôi.
Tới tận lúc này, ngay cả bậc thang linh hồn Lục Trường Sinh cũng không thể thông qua.
Chắc chắn là do khí vận xói mòn tạo thành ảnh hưởng.
Nếu không thì sao có chuyện xưa giờ Lục Trường Sinh luôn chỉ thắng chứ không bại lại không thể thông qua bậc thang linh hồn được?
May mà Lục Trường Sinh còn có đỉnh cấp ngộ tính.
Hắn cường ngạnh thôi diễn ra tần suất linh hồn, nhờ đó tăng cường linh hồn.
Nếu không sẽ không thể bái Chúa Tể Phi Long làm thầy.
Chuyện này với Lục Trường Sinh mà nói rất quan trọng.
Giúp Lục Trường Sinh hiểu rõ tầm quan trọng của “linh hồn”.
“Hiện giờ ta có tháp Tụ Vận, nhưng chỉ sợ ‘chính mình’ tại dòng thời gian khác cũng có bảo vật và đỉnh cấp ngộ tính tương tự. Ưu thế duy nhất của ta là thôi diễn ra tần suất linh hồn, mà bản thân ta tại dòng thời gian khác chưa chắc đã có thể thôi diễn ra tần suất linh hồn như thế.”
“Dù sao, tần suất linh hồn của ta là do tình thế bức bách, bất đắc dĩ mới thôi diễn ra được.”
“Không có loại kinh nghiệm này thì rất khó…”
Trong đầu Lục Trường Sinh chậm rãi chải vuốt những ưu thế của hắn hiện giờ.
Ưu thế duy nhất chính là tần suất linh hồn đặc biệt.
Đây có lẽ là hy vọng duy nhất để hắn trở nên “vượt trội” hơn “chính mình” trên những dòng thời gian và chiều không gian khác.
“Nhất định phải giữ vững tần suất linh hồn.”
“Cũng may chỉ cần một phần tinh thần thôi, dù ta phân ra một phần tinh thần cũng đủ để duy trì tần suất linh hồn đặc biệt, bình thường sẽ không ảnh hưởng tới việc tu hành.”
Lục Trường Sinh tâm niệm vừa động.
Hắn lập tức phân ra một phần “Chân giới”.
Để phần “Chân giới” này lưu lại trong Giới Hải, liên tục duy trì tần suất linh hồn đặc biệt, để xem lúc nào có thể ăn khớp với linh hồn tại chiều không gian khác rồi tăng cường linh hồn lần nữa.
Có thể mất mấy chục năm.
Cũng có thể là mấy trăm năm, mấy nghìn năm, thậm chí hàng vạn năm cũng chưa chắc đã thành công.
Nhưng trước mắt Lục Trường Sinh không có cách nào khác.
Hắn chỉ có thể thử vận may.
Đây là chuyện hắn không thể khống chế được.
Việc duy nhất Lục Trường Sinh có thể khống chế chính là tu hành.
Bởi vậy vẫn phải lấy tu hành làm chủ.
Còn chuyện tần suất linh hồn thì cứ để hóa thân duy trì là đủ rồi.
Nói tới tu hành, “Thăng Duy Pháp” Lục Trường Sinh tự sáng tạo cũng không tệ.
Tiềm lực của pháp môn này rất lớn.
Nhưng trước mắt Chân giới của Lục Trường Sinh đã sinh ra Phàm giới, Linh giới, Tiểu Thiên giới và Đại Thiên giới.
Trước mắt Chân giới của Lục Trường Sinh đã bành trướng 115 lần, tiến độ cũng đạt tới 100%, thậm chí Lục Trường Sinh đã có tư cách trùng kích nhị cảnh.
Thế nhưng tình hình của Lục Trường Sinh hiện tại.
Nếu tùy tiện trùng kích nhị cảnh thì xác suất thành công đại khái chỉ có một phần mười!
Xác suất thấp như vậy nên Lục Trường Sinh sẽ không thử.
Vậy thì chỉ có thể chọn cách tiếp tục bành trướng.
Dù sao Chân giới của Lục Trường Sinh vẫn có thể tiếp tục mở rộng, còn có Thần giới và Chí Cao giới.
Chân giới tiếp tục khuếch trương thì cơ hội để Lục Trường Sinh trùng kích nhị cảnh mới lớn hơn được.
Nhưng hiện giờ mỗi lần Chân giới bành trướng đều cần tới 100.000 nguyên tinh.
Số lượng nguyên tinh như vậy có thể nói là rất lớn.
Đây là con số trên trời.
Kẻ siêu thoát nhất cảnh phổ thông không thể chi trả nổi.
Ngay cả với Giới Chủ thì đó cũng là con số rất lớn.
Huống chi Chân giới của Lục Trường Sinh không thể chỉ bành trướng một lần.
Hắn còn phải bành trướng rất nhiều lần.
Hiện giờ Lục Trường Sinh cần càng nhiều nguyên tinh càng tốt, tuyệt đối không ngại quá nhiều.
“Chỉ dựa vào Giới Chủ làm nhiệm vụ ‘vận chuyển’ thì phải mất bao nhiêu năm mới kiếm đủ nguyên tinh đây?”
“Nếu là trước kia thì không thành vấn đề, dù cần bao nhiêu nguyên tinh thì cũng có thể từ từ vận chuyển để gom góp.”
“Nhưng giờ thì khác, trong vô số dòng thời gian và vô số chiều không gian còn có vô số chính ta đang liều mạng tu hành. Nếu không muốn cuối cùng trở thành áo cưới cho ‘chính mình’ tại những dòng thời gian và chiều không gian khác thì nhất định phải giành giật từng giây, dùng tốc độ nhanh nhất để tăng cao tu vi.”
“Nhất định phải nhanh chóng kiếm được thật nhiều nguyên tinh!”
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên một tia tinh mang.
Trong lòng hắn cũng đã hạ quyết tâm. Hiện giờ kế hoạch tu hành đã được đặt ra.
Vậy thì phải hành động thôi.
“Nguyên tinh… Có lẽ có thể đi hỏi Phương Xuyên sư huynh xem sao.”
Lục Trường Sinh nghĩ đến Phương Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận