Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2194: Vị diện Chân giới lột xác thành vũ trụ, kẻ thôn phệ tấn công!

“Chúa Tể Trường Sinh, nếu ngươi nguyện ý gia nhập học phủ Vĩnh Hằng, đảm nhiệm chức vụ Chúa Tể đạo sư của học phủ thì chuyện này có lẽ sẽ thương lượng được.”
Chúa Tể Vĩnh Dạ cân nhắc một lát rồi nói.
Nếu là đạo sư bình thường thì rất có thể cũng không được.
Kỳ thực học phủ Vĩnh Hằng không thiếu Chúa Tể.
Nhưng Lục Trường Sinh thì khác.
Lục Trường Sinh chính là cường giả Chí Tôn số một hai kỳ liên tiếp của bảng Bách Tôn.
Danh tiếng vang vọng vô số vũ trụ.
Một khi Lục Trường Sinh đảm nhiệm chức đạo sư của học phủ Vĩnh Hằng, đối với học phủ Vĩnh Hằng mà nói cũng là sự trợ giúp to lớn.
Trong liên minh vũ trụ học phủ Vĩnh Hằng cũng không phải là thể lực độc nhất vô nhị.
Vẫn cần phải cạnh tranh.
Vậy nên Lục Trường Sinh cũng đáng để học phủ Vĩnh Hằng lôi kéo.
Lục Trường Sinh nhắm mắt lại.
Hắn đang suy nghĩ.
“Ta cần một thời hạn.”
Lục Trường Sinh nói.
Thực ra làm một vị đạo sư cũng không có vấn đề gì.
Nhưng hắn không thể làm đạo sư mãi được.
“Vậy chúng ta hãy bàn bạc một chút, giờ ngươi cứ tạm thời ở lại vũ trụ Vĩnh Hằng, khi nào bàn bạc xong ta sẽ lập tức thông báo cho ngươi biết.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Sau đó hắn tìm một động phủ, tạm thời ở lại trong học phủ Vĩnh Hằng.
Chúa Tể Vĩnh Dạ thì đi tìm những vị Chúa Tể khác của học phủ Vĩnh Hằng để bàn bạc.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Các vị Chúa Tể của học phủ Vĩnh Hằng cũng tranh cãi rất nhiều.
Nhưng dù sao thì Lục Trường Sinh cũng là người “hai lần đứng đầu bảng Bách Tôn”, danh tiếng quá lớn, cuối cùng vẫn được thông qua.
Chỉ là thời hạn này sẽ hơi dài.
Không lâu sau Chúa Tể Vĩnh Dạ đã đích thân tìm đến Lục Trường Sinh.
“Học phủ Vĩnh Hằng đã có quyết định, có thể cho ngươi mượn dùng thuyền thời không, nhưng ngươi cần trở thành đạo sư của học phủ Vĩnh Hằng trong thời hạn mười vạn năm!”
Lời Chúa Tể Vĩnh Dạ nói khiến Lục Trường Sinh im lặng hồi lâu.
Mười vạn năm với hắn mà nói là quá dài.
Nhưng thực ra ở học phủ Vĩnh Hằng cũng không bị ràng buộc nhiều.
Không nhất thiết luôn phải ở trong học phủ Vĩnh Hằng.
Huống chi điều mà Lục Trường Sinh cần nhất hiện giờ là nước sông Thời Không Trường Hà.
Nếu không có thuyền thời không, trừ khi Lục Trường Sinh trực tiếp nhảy vào Thời Không Trường Hà nếu không hắn không thể lấy đủ số nước Thời Không Trường Hà mình cần.
Hơn nữa học phủ Vĩnh Hằng cũng có thể giúp Lục Trường Sinh tiếp xúc với nhiều bí mật.
Gia nhập học phủ Vĩnh Hằng với Lục Trường Sinh cũng không thiệt thòi gì.
Những vị Chúa Tể khác muốn vào học phủ Vĩnh Hằng cũng chưa chắc đã có thể gia nhập.
“Được.”
Cuối cùng Lục Trường Sinh đã đồng ý.
“Tốt!”
“Chúc mừng ngươi, Chúa Tể Trường Sinh, từ giờ ngươi đã trở thành đạo sư của học phủ Vĩnh Hằng. Nếu tin tức này truyền ra ngoài hẳn mỗi lần ngươi giảng đạo các đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng đều sẽ đến rất đông, danh tiếng còn cao hơn cả mấy vị Chúa Tể chúng ta…”
Trên mặt Chúa Tể Vĩnh Dạ cũng lộ ra một nụ cười.
Hắn và Lục Trường Sinh có quan hệ khá thân thiết.
Giờ Lục Trường Sinh có thể ở lại học phủ Vĩnh Hằng, đương nhiên hắn rất vui mừng.
“Nhưng ta muốn sử dụng thuyền thời không trước, càng sớm càng tốt.”
Lục Trường Sinh nói.
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Chúa Tể Vĩnh Dạ cũng gật đầu.
Vì vậy Lục Trường Sinh lập tức đi theo Chúa Tể Vĩnh Dạ tới chỗ thuyền thời không một lần nữa.
Nhưng lần này không còn giới hạn thời gian nữa.
Lục Trường Sinh giờ đã là “người nhà” của học phủ Vĩnh Hằng.
Có thể thoải mái điều khiển thuyền thời không.
“Quyền hạn của ngươi đã được nâng cao, hiện giờ ngươi có thể bước vào thuyền thời không. Có điều dù thuyền thời không có thể ngăn chặn sự ăn mòn của nước sông Thời Không Trường Hà nhưng vẫn không nên ở lại Thời Không Trường Hà quá lâu.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Thời Không Trường Hà rất nguy hiểm.
Không chỉ có nước sông Thời Không Trường Hà là nguy hiểm.
Mà tỷ như kẻ thôn phệ cũng rất nguy hiểm.
Thời gian lưu lại trong Thời Không Trường Hà càng dài thì nguy cơ có thể gặp phải càng lớn.
Lục Trường Sinh bay vào trong thuyền thời không.
Hắn đã không thể chờ đợi thêm được nữa, vội điều khiển thuyền thời không đến bên bờ Thời Không Trường Hà.
Lục Trường Sinh đã nhìn thấy Thời Không Trường Hà không chỉ một lần.
Với hắn mà nói, Thời Không Trường Hà rất quen thuộc.
Thời Không Trường Hà giờ vẫn rất bình lặng, chính là thời cơ tốt nhất để “lấy nước”.
Hắn điều khiển thuyền thời không, hít sâu một hơi.
“Ầm ầm.”
Thời Không Trường Hà lập tức dâng lên từng cơn sóng nhỏ.
Thuyền thời không bắt đầu điên cuồng hút nước sông Thời Không Trường Hà.
Một lượng lớn nước sông được “đổ đầy” vào thuyền thời không.
Bên trong có một không gian khổng lồ.
Có thể chứa đựng rất nhiều nước sông Thời Không Trường Hà.
Lục Trường Sinh mất trọn mấy tháng, cuối cùng cũng đổ đầy thuyền thời không.
Hiện giờ bên trong thuyền thời không đã đầy ắp nước sông Thời Không Trường Hà.
Dù Lục Trường Sinh muốn bơi trong nước sông Thời Không Trường Hà ngay tại thuyền thời không cũng không thành vấn đề.
“Trở về.”
Lục Trường Sinh không muốn mang theo thuyền thời không đi loanh quanh bên bờ Thời Không Trường Hà.
Dù liên minh vũ trụ rất mạnh.
Học phủ Vĩnh Hằng cũng rất mạnh.
Nhưng ai biết được trong vô số vũ trụ sẽ xảy ra chuyện gì?
Nếu để các Chúa Tể khác nhìn thấy loại dị bảo như thuyền thời không, khó tránh việc bọn hắn sẽ động lòng.
Đến lúc đó không phải là không thể xảy ra chuyện dùng vũ lực cướp đoạt.
Hiện tại Lục Trường Sinh đã có đủ nước sông Thời Không Trường Hà.
Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn lập tức mang theo thuyền thời không trở về học phủ Vĩnh Hằng.
Về tới học phủ Vĩnh Hằng, Lục Trường Sinh báo một tiếng với Chúa Tể Vĩnh Dạ.
Hắn cần bế quan tu luyện.
Vì vậy Lục Trường Sinh mang theo thuyền thời không trực tiếp bế quan.
Trong tĩnh thất, Lục Trường Sinh đặt thuyền thời không trước mặt.
Bên trong toàn là nước sông Thời Không Trường Hà, tương đương với việc tài nguyên đã chất thành núi.
Lục Trường Sinh có thể thoải mái sử dụng loại tài nguyên tu luyện này.
“Bắt đầu thôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận