Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 822: Lục Trường Sinh miểu sát Chân Thần! Cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, Thần Vương giáng lâm! (4)

Chương 822: Lục Trường Sinh miểu sát Chân Thần! Cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, Thần Vương giáng lâm! (4)
Thậm chí Dương Mậu và Lục Trường Sinh còn đã từng luận bàn qua, Dương Mậu tự nhận mình không phải đối thủ của Lục Trường Sinh.
Thế nhưng cảnh Lục Trường Sinh trực tiếp miểu sát Phục Sơn Chân Thần vẫn khiến Dương Mậu cảm thấy chấn động không gì sánh nổi.
Chân Thần cũng không hề yếu.
Dù là Chân Thần yếu nhất, đều có thể so với Nhân Thánh đỉnh tiêm.
Bình thường cần vài vị Nhân Thánh đỉnh tiêm vây giết, thậm chí chỉ có thể dựa vào cách chơi hao tổn, cường ngạnh mài chết Chân Thần.
Như Lục Trường Sinh, trực tiếp lấy thủ đoạn Thần Thông kinh khủng như Thánh Thể "miểu sát" Chân Thần, đó đã không phải là chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay mà là chưa từng có ai được chứng kiến!
Phục Sơn Chân Thần chết, lập tức chấn động toàn bộ thành Phục Sơn.
Những tín đồ đều đột ngột cảm giác được trong lòng một trở nên trống rỗng.
Trong cảm ứng của bọn hắn, Phục Sơn Chân Thần đột nhiên biến mất.
Có nghĩa là Phục Sơn Chân Thần đã vẫn lạc.
"Sao có thể? Chân Thần sao có thể vẫn lạc?"
"Ai có thể giết Chân Thần chứ?"
"Chẳng lẽ là Tà Thần vừa rồi ẩn núp tiến vào thành Phục Sơn kia?"
"Chân Thần vĩ đại vẫn lạc..."
Trong lúc nhất thời, khắp nơi đều là tiếng kêu khóc của các tín đồ.
Toàn thành Phục Sơn đều đã biết Phục Sơn Chân Thần vẫn lạc.
Một khi Chân Thần vẫn lạc, thường mang ý nghĩa trời phải đổi!
"Thu."
Lục Trường Sinh lập tức vung tay thu lại Thánh Thể.
Thế nhưng tiếc là sau khi Phục Sơn Chân Thần bị đánh bạo chỉ còn lại hai mảnh vỡ gần vụn cùng mười mấy mảnh vỡ nhỏ.
Tất cả bị Lục Trường Sinh thu vào tay.
"Dương đạo hữu, đi thôi."
Lục Trường Sinh lên tiếng.
Sau đó hóa thành một tia sáng, nhanh chóng đào tẩu theo hướng Nam.
Thần triều Phục Sơn ba mặt đều có Thần Vương tọa trấn.
Chỉ có mặt phía Nam không có Thần Vương.
Huống chi Lục Trường Sinh và Dương Mậu còn có thời gian một khắc đồng hồ.
Thế là Lục Trường Sinh và Dương Mậu cấp tốc rời khỏi thành Phục Sơn, dốc toàn lực đào tẩu.
Nhưng bọn hắn vừa mới chạy trốn một hồi, thậm chí còn chưa chạy ra khỏi thần triều Phục Sơn.
"Ầm ầm."
Bỗng nhiên một luồng khí thế đáng sợ bay lên trước mặt họ.
Một gương mặt to lớn che khuất bầu trời, vắt ngang qua hư không.
Uy thế đáng sợ không ngừng đánh thẳng vào tâm linh Lục Trường Sinh và Dương Mậu.
"Hai Võ Thánh mà lại dám đến thần triều Phục Sơn à, chết!"
Gương mặt to lớn trong hư không kia, thanh âm trong miệng tựa như lôi đình cuồn cuộn, trùng trùng điệp điệp quét xuống.
"Đây là... Thần Vương!"
"Sao có thể là Thần Vương được?"
"Sao một vị Thần Vương lại có mặt ở nơi này? Còn cản ngay trước mặt của chúng ta nữa?"
Dương Mậu thất thanh kinh hô, quả thực hắn không dám tin vào hai mắt của mình.
Hắn điều tra rất rõ ràng.
Gần thần triều Phục Sơn chỉ có ba vị Thần Vương.
Nhưng không phải tại mặt phía Nam mà là ở những phương hướng khác.
Sao giờ mặt phía Nam lại có một vị Thần Vương?
Chẳng lẽ bọn hắn lại xui xẻo như vậy, trùng hợp đụng phải một vị Thần Vương?
Kỳ thực cái này đúng là do vận khí.
Vị Thần Vương này cũng vì một sự kiện nên mới đi tới phía Nam thần triều Phục Sơn.
Kết quả hắn cảm ứng được từ thần triều Phục Sơn bộc phát khí tức Võ Thánh.
Sau đó khi hai người Lục Trường Sinh lao vút tới hắn cũng không hề phát tác.
Mà là lẳng lặng mai phục.
Chờ đến khi hai người Lục Trường Sinh tới gần, lúc này hắn mới bộc phát.
"Ầm ầm."
Trong hư không xuất hiện một bàn tay cực kỳ lớn.
Bàn tay này che khuất bầu trời, bao trùm tất cả hư không quanh hai người Lục Trường Sinh.
Bọn hắn không thể trốn đi đâu được.
"Đại Na Di Phù!"
Dương Mậu cơ hồ lập tức sử dụng Đại Na Di Phù.
Thế nhưng thân ảnh hắn chỉ lóe lên.
Sau đó xuất hiện ở một nơi khác, còn ngã rầm xuống đất.
Khoảng cách không được bao xa.
Đại Na Di Phù mất hiệu lực.
Hoặc phải nói vùng hư không này đã bị Thần Vương dùng Thần lực bao trùm, phong tỏa.
Cho dù có Đại Na Di Phù cũng không cách nào na di.
Đại Na Di Phù chỉ có thể na di rời đi nếu không gian không bị phong tỏa.
Giờ không gian bị phong tỏa, Tiểu Na Di Phù hay Đại Na Di Phù, hoặc là một ít độn thuật cũng không có tác dụng.
Bọn hắn hiện tại đã là "cá trong chậu" của vị Thần Vương này.
"Xong rồi, chúng ta bị Thần Vương này để mắt tới, còn phong tỏa không gian từ trước, chúng ta phải đối đầu trực diện với một vị Thần Vương, lần này dữ nhiều lành ít rồi, chết chắc..."
Sắc mặt Dương Mậu rất khó nhìn.
Trong hoàn cảnh này hắn cũng không có biện pháp gì.
Dương Mậu thật ra không muốn mạo hiểm.
Đây chính là nguyên nhân hắn không mạo hiểm.
Cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót.
Dù kế hoạch chu đáo chặt chẽ, nhưng còn có yếu tố "vận khí" nữa.
Mà bây giờ vận khí của bọn hắn rõ ràng là không tốt.
Lần này, rơi vào tử địa rồi.
"Thần Vương!"
Lục Trường Sinh nhìn bàn tay khổng lồ giữa hư không kia.
Vẻn vẹn chỉ một bàn tay đã che khuất bầu trời, phong tỏa không gian, phảng phất như chiếm cứ toàn bộ hư không.
Thần uy khủng bố trùng trùng điệp điệp cuốn tới.
Đây chính là Thần Vương.
Cường đại đến mức khiến người ta ngạt thở.
Vượt trên cả Võ Thánh, đây chính là tồn tại kinh khủng hơn cả Địa Thánh.
Đương nhiên, Thần Vương về bản chất cũng là quy tắc hiển hóa.
Chỉ là quy tắc mà Thần Vương đại diện rất mạnh!
Quy tắc càng mạnh, thực lực của Thần Linh cũng càng mạnh.
Tiên Thiên Thần Linh, trên thực tế là do từng Thần hệ tạo thành.
Một vị Thần Vương đại diện cho một quy tắc cường đại.
Mà một quy tắc cường đại trên thực tế cần phân hoá thành vô số quy tắc nhỏ, dùng để đền bù hoặc là bổ sung cho quy tắc lớn, triệt để hoàn thiện quy tắc này.
Tỷ như, quy tắc Hư Không.
Dưới quy tắc Hư Không lại có bao nhiêu quy tắc?
Chính là nhiều vô số kể.
Quy tắc Hư Không không phải là Thần Vương, mà là Thần Chủ.
Thần Chủ cao cao tại thượng, phía dưới phát tán ra vô số quy tắc, dùng để bổ sung và hoàn thiện quy tắc Hư Không.
Sau đó ra đời vô số Thần Vương và Chân Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận