Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 878: Tăng trưởng lần ba, bước vào Siêu Phàm! (4)

Chương 878: Tăng trưởng lần ba, bước vào Siêu Phàm! (4)
“Không được tiếp tục đi nữa, nếu không sẽ nổ súng đó.”
Bảo vệ lần nữa cảnh cáo.
“Vụt!”
Bóng dáng của Lục Trường Sinh hơi nhoáng lên.
Trong chớp mắt đã đi đến trước mặt bảo vệ.
Lục Trường Sinh đưa tay ra bắt lấy.
Trực tiếp bắt được khẩu súng trong tay bảo vệ, hơn nữa còn dùng sức bóp lấy.
“Bộp!”
Súng lập tức bị bóp nát, biến thành linh kiện rơi đầy đất.
“Ngươi...”
Sắc mặt bảo vệ lập tức đỏ bừng, cả người đều đang run rẩy.
Lục Trường Sinh lắc đầu.
“Bùm!”
Bỗng nhiên, một tiếng súng vang lên.
“Cạch!”
Một viên đạn trúng vào đầu của Lục Trường Sinh.
Hơn nữa còn là đạn của súng ngắm.
Lục Trường Sinh bị ngắm bắn rồi!
Nhưng vỏ đạn lại rơi xuống đất.
Trên đầu Lục Trường Sinh không có chút dấu vết bị thương nào cả.
Bảo vệ trừng to mắt, không thể tin được.
Đó là đạn của súng ngắm đó.
Súng ngắm cũng không cách nào bắn xuyên qua làn da của người trước mắt.
Đối phương thật sự là con người à?
Rõ ràng bảo vệ chưa từng thấy người như Lục Trường Sinh, nên hoàn toàn làm đảo lộn nhận thức của hắn.
“Hả?”
“Còn có tay súng bắn tỉa, đây là muốn đặt ta vào chỗ chết sao...”
Lục Trường Sinh nở nụ cười.
Chỉ có điều, nụ cười của hắn ở trong mắt bảo vệ là vô cùng sợ hãi.
“Bịch!”
Lục Trường Sinh trực tiếp đạp hai chân.
Sau đó bay lên không trung, đi thẳng về phía tay súng bắn tỉa đang ẩn náu bên trong.
“Không ổn, có người xông qua cửa rồi...”
Trong lòng bảo vệ khiếp sợ, lập tức báo cáo tình hình.
Đây không phải là nơi bình thường.
Bên trong chính là Long gia đó!
Long gia, quý tộc lớn của Vương quốc Ngọc Long!
Một khi Long gia có sơ suất gì thì không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này đâu.
“Kẻ xông vào, giết không kể tội!”
Đội cảnh vệ lập tức ra lệnh.
Giết không kể tội!
Nhất thời, từng đội cảnh vệ lập tức hành động.
Nhưng Lục Trường Sinh không thèm để ý.
Hắn đã đến trước mặt của tay súng bắn tỉa.
Hơn nữa, còn vươn tay ra vỗ nhẹ.
“Thịch!”
Tay súng bắn tỉa còn muốn nổ súng, nhưng bị Lục Trường Sinh vỗ ngã trên mặt đất cả người với súng.
Đập mạnh xuống, ngay cả đầu cũng nổ tung, đã không còn hình người nữa.
“Ra tay hơi nặng rồi.”
Lục Trường Sinh không muốn “bạo lực” như vậy.
Nhưng lúc này, sức mạnh của hắn khủng bố cỡ nào?
Dù là sức mạnh một phần vạn, đều có thể dễ dàng giết chết người bình thường.
Lục Trường Sinh lắc đầu, hắn tiếp tục đi về phía Long gia.
Nhưng từng đội cảnh vệ đã đứng sẵn ở đó.
“Nổ súng!”
Hơn mười cảnh vệ nổ súng.
Viên đạn dày đặc hình thành một mảng lưới đạn trút về phía Lục Trường Sinh.
Ánh mắt Lục Trường Sinh hơi híp lại.
Nhưng hắn không hề né tránh.
Lần này, hắn đến Long gia là để “giảng đạo lý”.
Nếu là “giảng đạo lý”, vậy nhất định phải để Long gia nhìn thấy “thành ý” của hắn.
Thoáng phơi bày ít thực lực là điều rất cần thiết.
Dù sao thì thực lực càng mạnh, mới đủ “chân thành”.
Điểm này, Long gia là người thông minh, chắc chắn có thể hiểu được.
“Ting ting keng keng!”
Vô số viên đạn bắn lên trên người Lục Trường Sinh, phát ra từng âm thanh giòn vang.
Nhưng không có viên đạn nào có thể xuyên qua làn da của Lục Trường Sinh.
Những cảnh vệ đó, vốn ai nấy đều được huấn luyện tốt, tố chất tâm lý rất mạnh.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, đã vượt ra ngoài nhận thức của bọn họ.
Đâu ai bị đạn bắn trúng lại không chết chứ?
Cho dù là những tông sư Cương Kình, đối mặt với hỏa lực đáng sợ như thế, cũng sẽ phải chết!
“Hắn... rốt cuộc hắn là ai?”
“Viên đạn... hình như thật sự không xuyên qua được. Trên người hắn mặc áo chống đạn công nghệ cao gì à?”
“Nhưng hắn không đeo mặt nạ, vừa nãy viên đạn đã bắn trúng phần đầu của hắn, nhưng không có chút vết thương nào cả.”
“Người này... chúng ta không đối phó được.”
“Mau xin chỉ thị...”
Những cảnh vệ này, ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến lại gặp phải chuyện không thể tưởng tượng như vậy.
Lục Trường Sinh đỡ mạng lưới đạn, bước từng bước một giống như tản bộ trong sân vắng, đi từng bước tới gần cảnh vệ, gần Long gia.
Thậm chí đám cảnh vệ đã rút lui đến đại sảnh Long gia.
Đại sảnh Long gia, sắc mặt của đám người Long gia hoảng hốt nhìn ra ngoài đại sảnh.
Bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng Lục Viễn chống đạn.
Thật ra bọn họ đã nghe qua một số tin đồn.
Nói Lục Viễn không sợ đạn.
Nhưng tin đồn và tận mắt chứng kiến là hai chuyện khác nhau.
Huống hồ, đây không phải là một hai viên đạn.
Mà là mười mấy khẩu súng bắn qua.
Vậy mà cũng không làm gì được Lục Viễn.
“Dùng hỏa tiễn!”
Phía sau cảnh vệ truyền đến mệnh lệnh của Long gia.
Gia chủ Long gia rất can đảm, hắn trực tiếp đứng dậy, ánh mắt lấp lánh nhìn Lục Viễn cách đó không xa.
“Xoạt!”
Một nhóm cảnh vệ lập tức nhường đường.
Ba cảnh vệ xuất hiện từ phía sau.
Cả ba cảnh vệ đều khiêng một bệ phóng hỏa tiễn trên vai.
“Đùng đùng đùng!”
Bệ phóng hỏa tiễn phóng ra.
Ngọn lửa đáng sợ lóe lên tức thì.
Ba quả pháo phản lực lập tức đánh trúng Lục Viễn.
“Ầm đùng đùng!”
Vụ nổ dữ dội, hình thành ánh lửa đáng sợ tản ra bốn phía.
Giống như hình thành một quả cầu lửa khổng lồ vậy.
Uy lực khủng bố này, chỉ sợ Lục Viễn có thật sự là cơ thể sắt thép cũng sẽ bị nổ thành “sắt vụn”.
Súng pháo súng pháo.
Uy lực của pháo vẫn là trên súng!
Hiện giờ, Lục Viễn đã bị pháo hỏa tiễn đánh trúng.
Không hề nghi ngờ thì Lục Viễn chết chắc rồi!
“Lần này cuối cùng cũng chết nhỉ?”
“Ngay cả đạn bắn cũng không chết, vậy còn là người không? Nhưng uy lực đạn pháo lớn hơn nhiều so với đạn, không có bất kỳ cơ thể máu thịt nào có thể cản được đạn pháo.”
Rất nhiều cảnh vệ đều nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Trường Sinh.
Hiện tại là thời đại súng đạn.
Súng ống không bắn chết được hắn, nhưng đạn pháo nhất định có thể nổ chết.
Sức công phá của cả hai khác biệt như ngày và đêm.
Người Long gia cũng đang nhìn chằm chằm vào quả cầu lửa khổng lồ kia.
Hoả tiễn cũng sử dụng ra, đây gần như là vũ khí mạnh nhất mà bọn họ có thể tạm thời sử dụng.
Nếu như hoả tiễn cũng không bắn chết được, thì những vũ khí khác thì cũng như nhau.
Quả cầu lửa kia bị hoả tiễn bắn trúng bắt đầu dần thu nhỏ lại, cuối cùng chậm rãi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận