Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1786: Lục Trường Sinh tiến vào cấm khu Huyết Hồ, ma diệt đại đạo, Đại Thánh vẫn lạc!

“Vù vù.”
Sau khi Lục Trường Sinh tiến vào Ám Vực, đột nhiên hắn ngẩng phắt đầu, phát hiện trong hư không có một mặt trời rất lớn.
Lần nữa nhìn lại.
Nhìn mãi không tới cuối.
Nơi này là một đại lục lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.
Thế nhưng Lục Trường Sinh vừa tới đây, vẫn không thấy rõ tình hình nơi này thì đã có cảm giác mình bị theo dõi.
Cảm giác này như mọc gai sau lưng.
Mơ hồ có cảm giác như đứng giữa sự sống và cái chết.
“Đi!”
Lục Trường Sinh lập tức thôi động tháp Hắc Quang.
Bản thân tháp Hắc Quang là một kiện pháp bảo vô cùng mạnh mẽ.
Bất kể ở đâu nó cũng có thể xuyên qua không gian.
Lục Trường Sinh có thể cảm giác được hư không nơi này vững chắc không gì sánh được.
Còn vững chắc gấp mười lần, gấp trăm lần so với không gian Hỗn Độn.
Nhưng tháp Hắc Quang vẫn có thể phá vỡ không gian như cũ.
Khi tháp Hắc Quang vừa phá vỡ không gian, Lục Trường Sinh liếc mắt đã thấy một bàn tay to lớn che khuất bầu trời giữa hư không, vỗ thẳng xuống nơi hắn vừa rời đi.
Nhất là uy thế bàn tay khổng lồ kia ẩn chứa càng làm mọi người cảm thấy sợ hãi không gì sánh được.
“Đó là… Nguyên sinh mệnh?”
Trong lòng Lục Trường Sinh run rẩy.
Phải, chỉ có nguyên sinh mệnh mới có thể bộc phát ra sức mạnh kinh khủng như vậy.
Lục Trường Sinh chỉ chậm một cái chớp mắt đoán chừng sẽ bị cái tay kia đập thành bột mịn.
Chỉ tiếc khu vực này còn có rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn, giờ phút này đã bị bàn tay to kia biến thành tro tàn.
“Hừ, đám tạp ngư Hỗn Độn, lén lén lút lút, chết đi!”
Thanh âm truyền khắp hư không.
Một số sinh mệnh Hỗn Độn đang ở trong Hỗn Độn dường như cũng cảm nhận được khí tức qua khe hở kia, sinh mệnh Hỗn Độn dẫn đầu không khỏi biến sắc.
“Nguy rồi, khu vực này đã bị Đại Đế Ám Vực phát hiện. Xem ra chỉ có thể từ bỏ khu vực này thôi, khu vực thẩm thấu này coi như bỏ rồi, phải tìm tới khu vực khác để tiến hành thẩm thấu mới được…”
Sinh mệnh Hỗn Độn dẫn đầu hiểu rõ, bị Đại Đế Ám Vực phát hiện là coi như chết chắc.
Đại Đế Ám Vực chính là nguyên sinh mệnh tại Hỗn Độn.
Cách gọi không giống nhau nhưng thực lực không khác gì.
Lúc đầu Hỗn Độn chỉ lén lút thẩm thấu.
Giờ bọn hắn đã bị Đại Đế Ám Vực phát hiện thì cũng chỉ đành tạm dừng thẩm thấu.
Nếu vẫn muốn thẩm thấu tiếp thì chỉ còn cách đi tìm khu vực khác mà thôi.
Về những sinh mệnh Hỗn Độn vừa chết trong tay Đại Đế, có thể nói chưa kịp xuất sư đã chết, vậy cũng chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo.
Còn có một số sinh mệnh Hỗn Độn may mắn chạy thoát, dù khá may mắn nhưng khu vực thẩm thấu này đã bị phát hiện, bọn hắn muốn trở lại cũng rất khó.
Chỉ có thể chờ đến khi liên minh Hỗn Độn mở ra khu vực thẩm thấu mới.
“Chỉ có thể chúc bọn hắn may mắn…”
Sinh mệnh Hỗn Độn dẫn đầu khẽ lắc đầu, sau đó hoàn toàn phong bế khu vực thẩm thấu này, để tránh trường hợp bị Ám Vực “phản thẩm thấu”.

Lục Trường Sinh dùng tháp Hắc Quang bỏ trốn mất dạng.
Hắn cũng không biết mình đã chạy trốn bao xa.
Ròng rã ba tháng sau, Lục Trường Sinh cũng không biết mình đã xuyên qua bao lâu, khi thấy một thành trì khổng lồ hắn mới dừng lại.
Lục Trường Sinh không tùy tiện tiến vào thành trì khổng lồ này.
Hắn trực tiếp chặn một sinh mệnh Ám Vực giữa đường.
Nhục thân biến ảo, sau đó biến thành bộ dáng của đối phương.
Thậm chí khí tức trên thân cũng không khác là mấy.
Bắt chước khí tức và biến hóa dáng vẻ bên ngoài đối với tu sĩ Đăng Thần mà nói có lẽ còn có chút khó khăn. Nhưng đối với sinh mệnh Hỗn Độn thì chẳng có gì khó.
Dù sao nhục thân của sinh mệnh Hỗn Độn đã vô cùng cường đại.
Chỉ cần là việc có thể làm bằng nhục thân, như vậy đối với sinh mệnh Hỗn Độn sẽ không có bất cứ khó khăn nào.
Thế nhưng hóa thành dáng vẻ của đối phương cũng không ổn lắm, ngộ nhỡ gặp phải người quen thì sao?
Lục Trường Sinh chỉ muốn tìm hiểu một số thường thức cơ bản qua miệng đối phương thôi.
Sau đó Lục Trường Sinh lại biến hóa dáng vẻ lần nữa.
Biến thành khuôn mặt vốn có của mình.
Dù sao tại Ám Vực chắc chắn không có người nào nhận ra hắn được.
Có điều trên người Lục Trường Sinh lại có thêm một luồng khí tức của sinh mệnh Ám Vực.
Xong xuôi Lục Trường Sinh nghênh ngang vào thành.
Sau khi vào thành, Lục Trường Sinh thuê một tòa động phủ.
Hắn bắt đầu làm quen với tòa thành này, đồng thời cũng làm quen với Ám Vực.
Lục Trường Sinh chậm rãi nghe ngóng, thì ra Ám Vực là một mảnh đại lục to lớn.
Vô biên vô tận.
Điểm này hoàn toàn không giống với Hỗn Độn.
Hỗn Độn là cái gì?
Hỗn Độn do vô số vực giới tạo thành, mà trong các vực giới lại có vô số thế giới Hỗn Độn.
Nhưng Ám Vực không có những thứ đó.
Ám Vực chỉ có đại lục vô biên vô tận.
Còn có hải dương vô biên vô tận.
Trên bầu trời dường như cũng không chỉ một vầng mặt trời duy nhất.
Một vầng mặt trời không thể chiếu rọi toàn bộ lục địa rộng lớn như vậy.
Nhưng nghe nói có một vài thế lực cường đại kiến tạo một số Thiên Cung trên bầu trời.
Trong Thiên Cung có cường giả khủng bố như Đại Đế.
Đại Đế chính là cảnh giới tối cao tại Ám Vực.
Cũng chính là nguyên sinh mệnh tại Hỗn Độn.
Mà sinh mệnh Hỗn Độn được xưng là Thánh cảnh.
Sinh mệnh Hỗn Độn chưa từng chuyển tiếp sinh mệnh được gọi là Thánh cảnh.
Mà sinh mệnh Hỗn Độn đã chuyển tiếp sinh mệnh được gọi là Đại Thánh.
Từ Thánh cảnh trở xuống còn có vô số cách phân chia cảnh giới.
Lục Trường Sinh hỏi thăm các cảnh giới tu hành rất chi tiết.
So sánh với cảnh giới tu hành trong Hỗn Độn, tại Ám Vực có rất nhiều cảnh giới tu hành, hơn nữa còn được phân chia kỹ càng không gì sánh được.
So giữa hai bên, dường như cảnh giới tu hành tại Ám Vực mới là bước từng bước một, chân đạp thực địa, từng bước đi lên đỉnh cao.
Mà cảnh giới tu hành tại Hỗn Độn lại thô sơ hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận