Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 258. Đáng sợ hơn cả xếp hạng! Chiến lực cấp độ Thiên Đỉnh! (2)



Chương 258. Đáng sợ hơn cả xếp hạng! Chiến lực cấp độ Thiên Đỉnh! (2)




Kẻ có thể giết đến mức người Bắc Lỗ tức nghẹn như vậy cũng chỉ có Đao Thập Nhị mà thôi!
Hiện giờ Đao Thập Nhị lại gia tăng uy vọng cho vương triều Đại Ngư, khiến người Bắc Lỗ mất hết sĩ diện.
“Nhìn kìa, Đao tiên sinh đến rồi.”
Đột nhiên có người nhanh mắt, trông thấy một bóng người quen thuộc đang chậm rãi bước tới Diễn Võ Lâu từ đằng xa.
Đao Thập Nhị!
Quả nhiên là Đao Thập Nhị đã tới!
“Hử?”
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Có rất nhiều người xung quanh!
Hơn nữa tầm mắt mọi người đều đổ lên người mình, thậm chí cái nhìn của họ còn rất nóng bỏng nữa kìa.
Xảy ra chuyện gì rồi?
“Đao tiên sinh, đúng là ngài đấy sao?”
“Ngài thoát được khỏi sự vây công của bốn cường giả Thiên Đỉnh, tin này đã truyền khắp thành Bắc Lăng rồi.”
“Người Bắc Lỗ tức điên rồi ha ha ha, đúng là khiến chúng ta cũng oai lây!”
Mọi người nhao nhao nói chuyện, Lục Trường Sinh cũng đã hiểu rõ chuyện xảy ra.
Chẳng ngờ lại vì chuyện hắn bị bốn võ giả Thiên Đỉnh vây công.
Chuyện này Lục Trường Sinh cũng ngại không muốn kể ra.
Dù sao thì hắn cũng phải “chạy trối chết”, đó là sự thật.
Thế nhưng trong mắt rất nhiều võ giả của vương triều Đại Ngư thì hành động của “Đao Thập Nhị” quả thực đã gia tăng uy phong cho các võ giả phía vương triều Đại Ngư, khiến người Bắc Lỗ mất hết cả thể diện.
Thậm chí hắn còn trở thành “anh hùng” nữa kìa.
Không cần biết người khác nghĩ thế nào, Lục Trường Sinh tự biết bản thân không phải là “anh hùng” gì hết.
Nếu thật sự là “anh hùng” thì phải làm thịt bốn võ giả Thiên Đỉnh kia rồi, thế mới có thể coi là “anh hùng” thật sự.
Nhưng tạm thời Lục Trường Sinh không làm được.
Hắn không nói gì cả.
Lục Trường Sinh đi qua Diễn Võ Lâu, đi qua đám người, bước thẳng theo một con đường khác.
Dần dần Lục Trường Sinh ngừng lại.
Nơi này có một viện tử.
Lục Trường Sinh biết chủ của viện tử này, người đứng thứ mười tám trên bảng Thần Lực, Độc Hành Khách Vưu Thế Phi!
Thật ra các võ giả cực mạnh cũng đều tổ đội.
Ngay cả những võ giả hạng hai mươi trở lên trên bảng, rất nhiều người đều đã tổ đội với nhau.
Ba người đứng đầu thì là tồn tại khác biệt, họ sẽ không tổ đội với ai, cũng không ai có thể mời họ tổ đội cùng được.
Từ hạng thứ bốn đến hai mươi phần lớn đều là người Bắc Lỗ.
Một số ít là người của vương triều Đại Ngư, nhưng hiện giờ võ giả chưa tổ đội cũng còn rất ít, một trong số đó là Vưu Thế Phi.
Đối phương được gọi là “Độc Hành Hiệp”, chỉ thế cũng đủ hiểu lý do rồi.
Về cơ bản hắn sẽ không tổ đội cùng ai.
Rất nhiều cường giả đã đưa ra lời mời nhưng Vưu Thế Phi đều từ chối.
Có điều Lục Trường Sinh vẫn muốn thử một lần.
Bởi hắn biết Vưu Thế Phi có thù oán với người Bắc Lỗ, còn là mối thù diệt tộc!
Chỉ cần có thể giúp Vưu Thế Phi chém giết người Bắc Lỗ thì Vưu Thế Phi chắc sẽ không từ chối.
Vì thế Lục Trường Sinh hít sâu một hơi, sau đó mở miệng nói: “Vưu Thế Phi, Đao Thập Nhị có việc muốn gặp.”
“Cạch”.
Cửa mở ra.
Sau cửa là một võ giả mặc áo đen, toàn thân tản ra khí tức lạnh như băng.
“Đao Thập Nhị?”
Vưu Thế Phi nhìn kỹ Đao Thập Nhị.
Trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Dù thứ hạng của Đao Thập Nhị trên bảng Thần Lực không so được với hắn.
Thế nhưng luận về sức ảnh hưởng hay danh khí thì Đao Thập Nhị chẳng kém gì hắn, thậm chí sức ảnh hưởng còn lớn hơn Vưu Thế Phi nhiều.
“Các hạ muốn ta nói ngay ngoài này sao?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Vưu Thế Phi cau mày, cuối cùng vẫn nghiêng người, nói: “Mời vào trong.”
Lục Trường Sinh theo hắn bước vào trong tiểu viện.
Trong viện rất đơn giản, nơi này chỉ có mình Vưu Thế Phi.
Hai người ngồi xuống bồ đoàn, Vưu Thế Phi không muốn vòng vo nên hỏi thẳng: “Có chuyện gì thì ngươi nói đi.”
“Mục đích chuyến này của ta rất đơn giản, ta muốn mời Vưu đại hiệp cùng tổ đội.”
“Tổ đội? Không có hứng.”
Vưu Thế Phi thậm chí không cần nghĩ đã từ chối ngay.
Xưa nay hắn đều độc lai độc vãng.
Lúc giết người cũng là một mình hắn tới chiến trường Bắc Vực.
Hắn không muốn bị đội ngũ kiềm chế.
Thật ra lúc trước Lục Trường Sinh cũng nghĩ như vậy.
Thế nhưng sau lần bị bốn cường giả Thiên Đỉnh vây công Lục Trường Sinh đã thay đổi suy nghĩ.
“Vưu đại hiệp, nếu ngươi tổ đội cùng ta thì ta có thể đảm bảo, chỉ cần tới chiến trường Bắc Vực là ngươi chắc chắn sẽ gặp được đội ngũ Bắc Lỗ.”
“Đến lúc đó số người Bắc Lỗ ngươi giết được sẽ tăng gấp mấy lần bây giờ, thậm chí còn có thể tăng gấp mười kìa!”
“Dù sao thì ngươi loanh quanh ở chiến trường Bắc Vực lâu thế nhưng số người Bắc Lỗ ngươi giết được có nhiều bằng ta giết nửa tháng qua không?”
Lời Lục Trường Sinh nói khiến Vưu Thế Phi ngẩn ra.
Đúng thế, Đao Thập Nhị là ai?
Đây là kẻ nổi danh tàn nhẫn, mỗi ngày đều tới chiến trường Bắc Vực “thu gặt” đầu người Bắc Lỗ đấy!
Mỗi ngày hắn đều cầm mấy cái đầu Bắc Lỗ quay về.
Đó là chuyện ai cũng biết.
Trước kia Vưu Thế Phi tin rằng muốn tìm được người Bắc Lỗ thì phải dựa vào vận may.
Nhưng nếu tổ đội cùng Đao Thập Nhị thì chắc chắn Vưu Thế Phi có thể giết thỏa thích thì thôi.
“Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Vưu Thế Phi đã động lòng.
“Chắc chắn không chỉ có hai chúng ta.”
“Ta muốn thành lập một đội ngũ cực mạnh, đội ngũ có thể ứng phó với hầu như tất cả các tình huống phát sinh. Dù là gặp phải cường giả từ hạng mười trở lên cũng có thể an toàn thoát thân.”
“Thế nên chỉ có hai chúng ta thì không đủ, nhất định phải tìm được thêm vài đội viên thật mạnh. Tốt nhất là thực lực có thể nằm trong khoảng năm mươi người đầu tiên trên bảng Thần Lực.”
Nghe thấy Lục Trường Sinh nói ra kế hoạch của mình Vưu Thế Phi cũng không khỏi rung động.
Một đội ngũ thực lực cường đại.
Thậm chí có Đao Thập Nhị “chỉ huy”, chỉ cần hành động là chắc chắn sẽ tìm được người Bắc Lỗ.
Đội ngũ như vậy, nếu thực lực đủ mạnh thậm chí có thể săn giết bất cứ đội ngũ Bắc Lỗ nào họ muốn! Hết chương 258.



Bạn cần đăng nhập để bình luận