Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2146: Vừa tới học phủ Vĩnh Hằng, khiêu chiến phân thân của Chúa Tể!

“Trong các đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng, chỉ có người xếp cuối cùng mới chấp nhận khiêu chiến của đệ tử ngoại môn, hơn nữa mỗi trăm năm mới phải chấp nhận một lần khiêu chiến.”
“Nhưng đệ tử ngoại môn của học phủ Vĩnh Hằng đông như vậy, biết ai trước ai sau để mà khiêu chiến? Vậy thì đơn giản thôi, xếp hàng. Xếp hàng trước rồi đợi đến lượt mình ngươi mới có thể khiêu chiến đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng.”
“Hay Lục đạo hữu cứ đi xếp hàng thử xem?”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Dù sao thì hắn đến học phủ Vĩnh Hằng, mục đích đương nhiên là phải trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng.
Vậy thì nhất định phải khiêu chiến với đệ tử chân truyền.
Vì vậy Lục Trường Sinh theo sự chỉ dẫn của Cửu Bảo Chí Tôn đi xếp hàng.
Sau đó hắn biết được tên của đệ tử chân truyền hiện đang chấp nhận khiêu chiến, Lạc Khổng Chí Tôn!
Lục Trường Sinh lập tức đi xếp hàng.
Sau đó hắn nhận được số thứ tự.
“Một trăm ba mươi tám triệu chín trăm sáu mươi một nghìn ba trăm mười ba!”
Nét mặt Lục Trường Sinh sững ra.
Hắn cảm thấy như mình bị hoa mắt rồi.
Hắn nhận được số bao nhiêu?
Một trăm ba mươi tám triệu!
Trước mặt hắn còn một trăm ba mươi tám triệu vũ trụ đại năng đang chờ đợi để được khiêu chiến với Lạc Khổng Chí Tôn.
Nói cách khác, theo tính toán một trăm năm mới nhận khiêu chiến một lần thì phải mất hơn một tỷ năm nữa mới đến lượt Lục Trường Sinh khiêu chiến với Lạc Khổng Chí Tôn?
Mất hơn một tỷ năm mới có tư cách khiêu chiến đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng?
Cuối cùng Lục Trường Sinh cũng hiểu vì sao Cửu Bảo Chí Tôn lại nói đơn giản thì cũng đơn giản, mà khó thì cũng rất khó.
Huống chi đây mới chỉ là tư cách khiêu chiến.
Khó mà nói trước được liệu có thể đánh bại đối phương hay không.
Dù sao những kẻ có thể trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng làm gì có ai là kẻ yếu?
“Còn cách nào khác không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Có một cách khác. Chỉ cần ngươi có thể lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý là ngươi có thể đi khiêu chiến với những đệ tử chân truyền khác. Thậm chí ngươi có thể tùy ý khiêu chiến bất cứ đệ tử chân truyền nào.”
“Chỉ cần đánh bại được đối phương thì ngươi sẽ trở thành đệ tử chân truyền.”
“Cách thứ hai này thực ra có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Điều khó khăn nhất đối với các vũ trụ đại năng khi tấn thăng lên cảnh giới Chúa Tể tam cảnh là gì? Chính là lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý. Một khi đã lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý thì hy vọng tấn thăng tam cảnh sẽ tăng lên rất nhiều.”
“Nếu những người như vậy gia nhập học phủ Vĩnh Hằng, vốn cũng không cần học phủ Vĩnh Hằng bồi dưỡng, bọn hắn đều có thể nhanh chóng tấn thăng cảnh giới Chúa Tể tam cảnh.”
“Giờ ngươi đã hiểu vì sao tỷ lệ tấn thăng lên cảnh giới Chúa Tể tam cảnh của đệ tử chân truyền tại học phủ Vĩnh Hằng lại cao như vậy rồi chứ? Bọn hắn đều đã lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý rồi mới gia nhập học phủ Vĩnh Hằng, đó chính là hạt giống Chúa Tể tam cảnh, thử hỏi sao tỷ lệ Chúa Tể tam cảnh của học phủ Vĩnh Hằng lại không cao?”
Lục Trường Sinh nghe xong trong lòng hơi chùng xuống.
Có vẻ như đúng là như vậy.
Hóa ra tỷ lệ tấn thăng cảnh giới Chúa Tể tam cảnh của học phủ Vĩnh Hằng cao như vậy đều có lý do cả.
Tất nhiên đây chắc chắn không phải là lý do duy nhất, nhưng chắc chắn là một trong những yếu tố rất quan trọng.
Lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý…
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Nếu hắn đã lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý thì hắn còn tới học phủ Vĩnh Hằng làm gì?
Vì vậy cách thứ hai này có lẽ đúng là sẽ giúp vào được hàng ngũ đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng đấy, nhưng với Lục Trường Sinh thì hoàn toàn không cần thiết.
Lục Trường Sinh rơi vào trầm mặc.
Cách thứ nhất cần phải xếp hàng hơn một tỷ năm.
Phải đợi đến năm nào tháng nào đây?
Nếu thực sự chờ phải hơn một tỷ năm, hẳn Lục Trường Sinh đã sớm tấn thăng lên cảnh giới Chúa Tể tam cảnh rồi.
Lục Trường Sinh có niềm tin tuyệt đối vào điều này.
Dù sao hắn đã nhìn thấy hy vọng lột xác của “linh hồn Hoàng Kim”.
Nhìn thấy hy vọng lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý.
Còn cách thứ hai lại cần phải lĩnh ngộ Bất Hủ Chân Ý, hoàn toàn không cần suy xét.
“Không còn cách thứ ba nữa sao?”
Lục Trường Sinh không nhịn được lại hỏi tiếp.
“Đúng vậy, chỉ có hai cách này mới có thể vào được học phủ Vĩnh Hằng.”
Cửu Bảo Chí Tôn khựng lại một chút.
Dường như hắn nghĩ ra điều gì đó, sau đó lại nói: “Ta vừa nhớ ra, thực ra còn có một cách nữa, về mặt lý thuyết thì có thể trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng đấy, chỉ là điều đó chỉ có thể thực hiện được về mặt lý thuyết thôi.”
“Đó là cách gì?”
“Học phủ Vĩnh Hằng có một quy định, nếu có thể vượt qua khảo nghiệm của học phủ Vĩnh Hằng thì có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền của học phủ. Chỉ là khảo nghiệm này không phải loại khảo nghiệm bình thường, mà là phải dùng thân phận nhị cảnh đánh bại một phân thân của Chúa Tể tam cảnh!”
“Ngươi nói cái gì, đánh bại phân thân của Chúa Tể tam cảnh?”
“Đúng vậy, nếu không thì còn gọi gì là lý thuyết nữa? Sở dĩ xuất hiện cách thứ ba này chẳng qua là vì học phủ Vĩnh Hằng để đó làm vật trang trí thôi. Ai có thể dùng thân phận nhị cảnh đánh bại phân thân của Chúa Tể tam cảnh cơ chứ? Dù chỉ là một phân thân, nhưng cũng sở hữu sức mạnh phân giải của tam cảnh, mà sức mạnh phân giải ấy gần như là không thể phá giải, có thể phân giải vạn vật. Muốn đánh bại một phân thân của Chúa Tể tam cảnh khó hơn lên trời…”
Cửu Bảo Chí Tôn lắc đầu.
Hắn cho rằng cách thứ ba này hoàn toàn chỉ để bài trí.
Nhưng Lục Trường Sinh lại im lặng.
Nếu nói đến việc đánh bại Chúa Tể tam cảnh thì căn bản là không thể.
Dù Lục Trường Sinh có tự tin đến đâu hắn cũng không cho rằng mình có thể đánh bại Chúa Tể tam cảnh thật.
Nhưng nếu chỉ là một phân thân của Chúa Tể tam cảnh thì lại khác.
Phân thân có giới hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận