Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 272. Đao Thập Nhị hiện thân sau một năm bặt vô âm tín!



Chương 272. Đao Thập Nhị hiện thân sau một năm bặt vô âm tín!




Lục Trường Sinh vẫn nhắm chặt mắt như cũ.
Sau đó bất kể Tống Vô Tình có nói gì thì hắn cũng không đáp lại đối phương.
Thời gian dần trôi.
Mọi chuyện xảy ra trên chiến trường Bắc Vực dường như đều không liên quan tới Lục Trường Sinh.
Lại qua ba tháng nữa.
“Tách.”
Đột nhiên Lục Trường Sinh mở choàng mắt.
Một năm!
Đằng đẵng một năm trời!
Hắn vẫn còn nhớ, một năm trước, đội Trảm Lỗ trong lần hành động cuối cùng đã bị Thiên Tâm giết hại thế nào.
Vưu Thế Phi, Dương Chân, Đồng Huyền và Thiết Uyên khẳng khái chịu chết ra sao.
Một trong những mục đích khi Lục Trường Sinh xây dựng đội ngũ chính là muốn lợi dụng đồng đội chắn đao cho mình, giúp mình được an toàn.
Thậm chí mấy người Vưu Thế Phi cũng đều ngầm hiểu như thế.
Nhưng tới lúc ấy, thấy đám người Vưu Thế Phi thật sự giúp mình chắn đao, cả đám khẳng khái chịu chết thì Lục Trường Sinh mới nhận ra, hắn không buông bỏ được!
Hắn không phải kẻ máu lạnh thật sự.
Cái chết của bốn người họ tựa như một chiếc gai đâm sâu vào lòng Lục Trường Sinh, thậm chí trong một năm này nó vẫn không ngừng tra tấn hắn.
Một năm qua Lục Trường Sinh vừa tích góp từng chút sức mạnh để gia tăng thực lực cũng vừa ổn định lại cõi lòng mình.
Mà hiện giờ lòng hắn đã yên tĩnh rồi.
Lục Trường Sinh nhìn lướt qua bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết, sau cả một năm “đúc kiếm”, thanh kiếm khí huyết của hắn đã lên tới 12 năm 9 tháng.
Tương đương với sức mạnh mười lăm nghìn đỉnh khủng bố.
“Mười lăm nghìn đỉnh, thế là đủ rồi!”
Lục Trường Sinh chậm rãi mở miệng.
Hắn đã đợi giây phút này suốt một năm.
Dù Thiên Tâm có sức mạnh vạn đỉnh thì Lục Trường Sinh cũng tự tin có thể chém chết đối phương chỉ với một kiếm này.
Nguyên nhân rất đơn giản, sức mạnh vạn đỉnh, dù có hơn nhau một nghìn đỉnh thì vẫn là sức mạnh đủ sức nghiền ép đối thủ.
Huống chi Lục Trường Sinh còn đạt tới sức mạnh mười lăm nghìn đỉnh!
Có điều Lục Trường Sinh cũng không đứng dậy ngay.
Hắn lại ngẩng đầu lên.
Giữa hư không dường như xuất hiện một tòa Long Môn cực lớn.
Ngư Dược Long Môn Cửu Trọng công!
Trong một năm lắng đọng, Lục Trường Sinh cũng không hề thực hiện lần vượt Long Môn nào.
Mà hiện giờ hắn đang muốn vượt qua Long Môn lần nữa.
“Rầm.”
Ngay sau đó Lục Trường Sinh hóa thành một con long ngư, nháy mắt vọt ra khỏi mặt nước, nhảy về hướng Long Môn.
Tầng thứ sáu!
Lục Trường Sinh dễ dàng phóng qua tầng Long Môn thứ sáu.
Đủ thấy sau một năm lắng đọng và tích lũy mọi mặt, giờ đây nội tình của Lục Trường Sinh đã cực kỳ thâm hậu.
Tầng Long Môn thứ sáu dĩ nhiên không đủ để Lục Trường Sinh thỏa mãn.
Lần nhảy này hắn trực tiếp nhắm về phía tầng Long Môn thứ bảy.
Mà việc nhảy qua tầng Long Môn thứ bảy này cũng rất thuận lợi.
Có điều nếu muốn phóng qua tầng Long Môn thứ tám lại không phải chuyện dễ dàng như thế.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn rất bình tĩnh.
“Rầm rầm.”
Âm thanh sóng biển ầm vang.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh như được sóng biển cuốn lên, trực tiếp quét về phía tầng Long Môn thứ tám.
Thế nhưng sóng biển lớn tới đâu thì cũng có giới hạn.
Tầng Long Môn thứ chín nhìn có vẻ còn rất xa xôi.
Lúc này cảnh vật xung quanh khẽ vặn vẹo.
Như thể đã tiến vào trong một khoảng sao trời mênh mông.
Trong khoảng sao trời tối đen ấy, thấp thoáng trông thấy một thác nước khổng lồ chậm rãi chảy xuống từ độ cao ba nghìn thước.
Khi thác nước ba nghìn thước dừng trên thân “long ngư”.
Nhất thời, “long ngư” cảm thấy sức mạnh của mình lại bùng lên, nó phóng vọt về phía trước một cách dũng mãnh.
“Ầm.”
Giờ phút này không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Tầng Long Môn thứ chín đã bị Lục Trường Sinh nhảy qua rồi.
Nháy mắt Lục Trường Sinh như trải qua bốn lần dịch tủy hoán huyết, thân thể gia tăng hẳn bốn mươi đỉnh, thế nên vừa hay đạt tới bảy trăm đỉnh sức mạnh!
“Ngư Dược Long Môn Cửu Trọng công viên mãn, cộng 16 điểm ngộ tính.”
Trước mắt Lục Trường Sinh hiện ra một dòng chữ nhỏ.
Ngư Dược Long Môn Cửu Trọng công đã viên mãn.
Thật ra chuyện tăng thêm 16 điểm ngộ tính chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Nhưng 16 điểm này lại có đồng nghĩa với việc Ngư Dược Long Môn Cửu Trọng công chính là một môn võ công thượng thừa trong cảnh giới Thần Lực.
Đây là một môn võ công thượng thừa!
Mà giờ môn võ công thượng thừa này đã viên mãn.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc Lục Trường Sinh thật sự lên tới đỉnh cao của cảnh giới Thần Lực!
Có rất nhiều võ giả Thần Lực cả đời cũng không thể đạt tới cấp độ Thiên Đỉnh.
Nhưng võ công viên mãn vẫn có thể gia tăng thân thể như cũ.
Lục Trường Sinh còn thiếu ba trăm đỉnh sức mạnh nữa mới đạt tới cấp độ Thiên Đỉnh.
Quy ra cũng chỉ là ba viên đan dược cấp Thần Lực mà thôi.
“Đằng đẵng suốt một năm, đúc kiếm mười hai năm, ta cũng nên xuất hiện rồi!”
Lục Trường Sinh thấp giọng thì thào.
Ngay sau đó hắn đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.
Lục Trường Sinh chậm rãi bước đi trên con đường trong thành Bắc Lăng.
Thành Bắc Lăng giờ càng thêm náo nhiệt, thế nhưng bầu không khí thì lại rất kỳ lạ.
Như thể có cảm giác hết sức “tiêu cực”.
Lục Trường Sinh tới trước Diễn Võ Lâu.
Hắn trông thấy tấm bia đá lớn bên ngoài Diễn Võ Lâu.
Tấm bia đá đó chính là bảng Thần Lực danh chấn bốn phương!
Trên bảng Thần Lực vẫn có một trăm cái tên như cũ, đại diện cho một trăm võ giả cảnh giới Thần Lực.
Thế nhưng Lục Trường Sinh đảo mắt qua một lượt.
Có thể thấy phần lớn người được đề danh trên bảng Thần Lực đều là người Bắc Lỗ.
Ít nhất cũng chiếm tới bảy phần.
Chỉ có ba phần còn lại là các võ giả của vương triều Đại Ngư.
Thấy vậy là Lục Trường Sinh biết lý do vì sao bầu không khí trong thành Bắc Lăng lại kỳ lạ rồi.
Nhìn bảng Thần Lực là hiểu, người Bắc Lỗ đã hoàn toàn áp chế vương triều Đại Ngư.
Ngay cả Tống Vô Tình cũng không giữ ổn định cho vương triều Đại Ngư, không thể giữ ổn định cho chiến trường Bắc Vực được nữa. Hết chương 272.



Bạn cần đăng nhập để bình luận