Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1992: Bí ẩn của linh hồn! Lục Trường Sinh thông qua trăm bậc thang linh hồn, tiến vào thành Thiên Long! (4)

Cách kỳ hạn trăm năm cũng chỉ còn lại mười năm cuối cùng.
Kỳ thực rất nhiều người đều hiểu rõ.
Đến năm thứ chín mươi mà vẫn không thể thông qua bậc thang linh hồn thì một trăm năm cũng rất khó làm được.
Còn lại mười năm, về cơ bản rất khó có thêm người có thể tiến vào thành Thiên Long được nữa.
Lục Trường Sinh vẫn ở bậc thang thứ bốn mươi hai như cũ.
Những năm qua có rất nhiều người đã vượt qua hắn.
Nhưng trong số đó thuận lợi thông qua bậc thang linh hồn thứ một trăm và tiến vào thành Thiên Long lại lác đác không có mấy.
Lâm Thanh Loan cũng đã ở trong thành Thiên Long suốt chín mươi năm.
Trong chín mươi năm này có thể nói Lâm Thanh Loan đột nhiên phát huy rất tốt.
Chẳng ngờ đã ghép được những năm bức hồn đồ.
Có lẽ không đủ để trở thành đệ tử chân truyền.
Nhưng thành đệ tử ký danh thì không có vấn đề gì.
Dù chỉ là đệ tử ký danh thì cũng là đệ tử của Chúa Tể!
Có điều Lâm Thanh Loan vẫn luôn chú ý đến Lục Trường Sinh.
Nàng nhìn thấy Lục Trường Sinh vẫn ở bậc thang thứ bốn mươi hai như cũ, trong lòng còn căng thẳng hơn cả Lục Trường Sinh.
“Nếu Trường Sinh không thể thông qua bậc thang linh hồn thì ta cũng sẽ không ở lại thành Thiên Long làm gì…”
Trong lòng Lâm Thanh Loan đã hạ quyết tâm từ lâu.
Tu hành rất quan trọng, nhưng Lục Trường Sinh quan trọng hơn!
Huống chi dù bỏ qua cơ duyên núi Phi Long nhưng nàng còn có Thần Thụ Số Mệnh, về sau thành tựu chắc chắn không tệ.
Vẫn có cơ hội tấn thăng thành đại năng nhị cảnh.
Còn cấp độ tam cảnh?
Đừng nói là Lâm Thanh Loan.
Dù là thiên tài nào thì cũng không ai dám nói bản thân có thể tấn thăng thành Chúa Tể tam cảnh.
Chúa Tể tam cảnh không phải chỉ có thiên phú và cơ duyên là đủ.
“Nhưng vẫn còn cơ hội.”
“Nếu ta có thể ghép xong chín bức hồn đồ và trở thành đệ tử chân truyền của Chúa Tể Phi Long thì thân phận cũng như địa vị đều sẽ khác. Đến lúc đó nếu ta mở lời muốn Trường Sinh ở tại thành Thiên Long hẳn cũng không khó nhỉ?”
Mắt Lâm Thanh Loan sáng lên.
Kỳ thực đây cũng là một cách hay.
Trước mắt nàng đang ghép bức hồn đồ thứ sáu.
Vẫn còn thời gian mười năm.
Theo lý thuyết nàng vẫn còn cơ hội ghép đủ chín bức hồn đồ.
Ngoài Lâm Thanh Loan thì không có ai chú ý tới Lục Trường Sinh trên bậc thang linh hồn thứ bốn mươi hai nữa.
Hiện giờ mỗi người trên bậc thang linh hồn đều đang gắng sức tiến thêm một bước.
Chỉ tiếc muốn bước thêm một bước cũng khó như lên trời.
“Vù vù.”
Từ nơi sâu xa, Lục Trường Sinh như thể thật sự cảm nhận được một loại sức mạnh hết sức quen thuộc đang tiến vào cơ thể mình.
“Hử?”
“Đây là… tìm được tần suất khớp rồi à? Sức mạnh linh hồn từ chiều không gian khác?”
Trong lòng Lục Trường Sinh không khỏi chấn động. Thế mà lại tìm được tần suất khớp thật.
Sức mạnh linh hồn từ chiều không gian khác thẩm thấu vào cơ thể.
Tăng cường linh hồn của bản thân.
Trong khoảng thời gian rất ngắn.
Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở…
Chỉ sau ba hơi thở, cảm giác tần suất đã khớp kia lại đứt gãy.
Sau này muốn tìm ra tần suất khớp lần nữa không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Có thể là mấy năm, có thể là trăm năm, cũng có thể là mấy nghìn năm, mấy vạn năm cũng chưa chắc có thể gặp được.
Cơ hội thế này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Nhưng dù chỉ có thời gian ba hơi thở.
Thì linh hồn của Lục Trường Sinh đúng là đã lớn mạnh hơn nhiều.
Hấp thu linh hồn từ chiều không gian khác.
Còn chuyện lớn mạnh tới mức độ nào thì Lục Trường Sinh không rõ.
Nhưng hắn có thể cảm thấy rất rõ, ban đầu bậc thang linh hồn thứ bốn mươi hai tạo thành áp lực như núi Thái Sơn với hắn, thậm chí tới cả thở cũng khó khăn.
Nhưng giờ loại áp lực này đã biến mất.
Đúng, chính là biến mất.
Nếu cẩn thận cảm ứng, dường như không phải là hoàn toàn biến mất mà vẫn còn một chút.
Nhưng nhỏ tới mức không thể nhận ra.
“Đi!”
Lục Trường Sinh bất ngờ đứng dậy.
Hắn bắt đầu tiến thẳng về phía trước, bước từng bước vô cùng kiên định.
Bậc thang thứ bốn mươi ba, bậc thang thứ bốn mươi bốn, bậc thang thứ bốn mươi lăm, bậc thang thứ bốn mươi sáu…
Tốc độ của Lục Trường Sinh không quá nhanh, so ra vẫn kém tốc độ của Lâm Thanh Loan lúc trước.
Thế nhưng mỗi một bước của hắn lại vô cùng kiên định, mỗi một bước đều cực kỳ chắc chắn.
Cứ thế từng bước một, sải bước đi về phía thành Thiên Long.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều xôn xao.
Dù sao lúc này chỉ còn cách kỳ hạn trăm năm mười năm cuối cùng.
Rất nhiều người trên bậc thang linh hồn ngay cả bước thêm một bước cũng khó khăn.
Nhưng Lục Trường Sinh thì sao?
Cứ như thể hắn đã thoát thai hoán cốt, bắt đầu phăm phăm sải bước mà đi.
Hơn nữa dường như còn không gặp bất cứ trở ngại nào.
Chuyện này sao có thể xảy ra được?
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao lại có người không bị bậc thang linh hồn ảnh hưởng như thế?”
“Nếu ngay từ đầu hắn cũng mạnh mẽ như vậy thì đã tiến vào thành Thiên Long từ lâu rồi, vì sao tới giờ mới bắt đầu phát lực?”
“Ta nhớ lúc trước hắn chỉ dừng lại ở bậc thang thứ bốn mươi hai, dường như đã đến cực hạn nên mới dừng bước tại chỗ, chắc chắn không phải giả vờ mà là thật sự chỉ có thể đi đến bậc thang thứ bốn mươi hai. Nhưng giờ hắn lại có thể đi tiếp rồi, chẳng lẽ tại bậc thang thứ bốn mươi hai hắn đã phát hiện ra bí ẩn của bậc thang linh hồn à?”
“Bí ẩn của bậc thang linh hồn? Chẳng phải là… hiểu rõ linh hồn ư?”
“Nếu không phải đã hiểu rõ linh hồn thì sao hắn có thể từng bước một đi thẳng đến thành Thiên Long được?”
“Ngay cả Chúa Tể Phi Long cũng không dám nói mình có thể hiểu rõ linh hồn, người này chắc chắn chỉ là nắm giữ một loại kỹ xảo nào đó thôi.”
Thế nhưng dù có bao nhiêu người bàn tán xôn xao thì cũng không thay đổi được sự thật là Lục Trường Sinh vẫn tiếp tục sải bước hướng về phía trước.
Ngay cả Phương Xuyên đều mở mắt, ánh mắt dừng trên người Lục Trường Sinh, lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận