Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 92. Một người một kiếm!



Chương 92. Một người một kiếm!




Lão giả của Thôi gia trông vô cùng bi phẫn, đôi mắt nhìn Lý Hồng Trang dường như muốn phun ra lửa, nàng lạnh giọng quát lớn: "Lão già, Dịch Tủy Đan Đan là thứ mà Thôi gia các ngươi cướp từ Lý gia nhà chúng ta mới có. Từ trên xuống dưới, hơn hai trăm oan hồn của Lý gia chúng ta vẫn chờ tính sổ với Thôi gia của các ngươi đây!"
Lão giả của Thôi gia vẫn tỏ ra rất thờ ơ, nhất quyết không mở miệng.
"Ngươi chỉ đang câu giờ, chờ những cao thủ khác của Thôi gia tới cứu ngươi phải không?"
Vào lúc này, Lục Trường Sinh bất chợt lên tiếng.
"Khà khà, cũng không phải kẻ quá ngu si!"
"Nhưng dù ngươi biết cũng vô dụng thôi, bởi vì bọn họ đã đến rồi."
Lão giả của Thôi gia lạnh lùng nói như vậy.
Quả nhiên, hắn vừa dứt tiếng, bên ngoài phòng luyện đan lập tức vang lên một loạt những tiếng bước chân dồn dập.
Đúng là đội hộ vệ của Thôi gia đã đến.
Nghe tiếng bước chân như thế này, sợ là có tới mấy trăm người, hơn nữa đại đa số trong bọn họ đều là võ giả.
Thậm chí hơn phân nửa các võ giả Luyện Tạng khác của Thôi gia cũng đến.
"Thập Tam huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lý Hồng Trang biến sắc, nàng đã bắt đầu cuống lên.
Vậy nhưng Lục Trường Sinh vẫn mặt không đổi sắc, hắn bình tĩnh nói: "Lý cô nương, dù Dịch Tủy Đan giấu ở trong phòng luyện đan đi chăng nữa, nhưng ngươi sẽ không cảm thấy có thể tìm được nó một cách dễ dàng như vậy chứ?"
"Nếu người của Thôi gia không chịu nói, vậy chỉ đành phải dựa vào ngươi để đi tìm thôi.”
"Nhưng cũng không cần vội vã làm gì, Dịch Tủy Đan đã ở ngay trong phòng luyện đan rồi! Không chỉ có La Thiên Thượng Nhân nói như vậy mà ngay cả Thôi gia Tam lão cũng ở đây. Ngoại trừ Dịch Tủy Đan, còn có thứ gì đáng giá để Thôi gia Tam lão canh giữ nữa cơ chứ?"
"Ngươi có thể chậm rãi tìm kiếm. Còn đám người của Thôi gia kia đã có ta, bọn họ không bước được vào phòng luyện đan nửa bước đâu!"
Trong giọng nói của Lục Trường Sinh là sự tự tin tuyệt đối.
"Cái gì cơ?"
"Thập Tam huynh, ngươi muốn lấy sức một người để đối kháng với tất cả võ giả của Thôi gia ư?"
Lý Hồng Trang khiếp sợ vô cùng!
Võ giả Luyện Tạng đâu có phải là võ giả của cảnh giới Thần Lực, họ vẫn chỉ có thân thể máu thịt mà thôi, chiến đấu bằng binh đao vẫn sẽ bị thương, sẽ tử vong.
Theo lý thuyết, nếu kẻ địch có đủ nhiều võ giả thì một vị võ giả Luyện Tạng chắc chắn vẫn sẽ bị đối phương giết chết.
Toàn bộ Thôi gia, đó là thế lực khổng lồ biết bao nhiêu?
Lần này sẽ có bao nhiêu Võ giả tới?
Huống chi, Thôi gia còn có các loại vũ khí mang tính công kích như cung nỏ chẳng hạn.
Một mình Thập Tam thật sự có thể bảo vệ phòng luyện đan hay sao?
"Lý cô nương cứ yên tâm lục soát đi."
"Nhưng bên trong phòng luyện đan còn có một phiền toái nho nhỏ, ta phải giải quyết trước đã."
Lục Trường Sinh cũng lười tra hỏi lão giả của Thôi gia thêm điều gì nữa.
Bóng người Lục Trường Sinh lóe lên, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt lão giả kia.
Lão giả của Thôi gia bùng nổ ra khí huyết, đồng thời vung kiếm đâm một cái.
"Xì xì.”
Ngay sau đó, lão giả run rẩy, trên cổ họng của hắn cũng đã xuất hiện một vết máu.
"Ngươi. . . . . ."
Hắn bịt chặt lấy cổ, trợn trừng mắt nhìn Lục Trường Sinh.
Từ nãy đến giờ, Lục Trường Sinh đều không hề bận tâm tới lão giả của Thôi gia.
Hắn đường đường là một võ giả Luyện Tạng đỉnh phong, thế nhưng trong mắt Lục Trường Sinh, hắn lại chẳng có bao nhiêu khác biệt với các võ giả khác.
Đều là một chiêu kiếm đã kết thúc!
"Rầm.”
Lão giả của Thôi gia chết rồi.
Cho tới lúc này, Thôi gia Tam lão đều đã chết.
Đây chính là ba vị võ giả Luyện Tạng đỉnh phong duy nhất của Thôi gia!
Kết quả, tất cả bọn họ đều chết trong tay Lục Trường Sinh.
"Lý cô nương, giao việc tìm kiếm Dịch Tủy Đan cho ngươi đấy."
Dứt lời, Lục Trường Sinh lập tức bước ra khỏi phòng luyện đan.
Đôi mắt Lý Hồng Trang đỏ ngầu, thế nhưng nàng không nói gì cả mà chỉ cắn chặt răng, lập tức bắt đầu tìm kiếm trong phòng luyện đan.
Nàng hiểu rất rõ một điều, đó là chỉ cần nàng có thể tìm ra Dịch Tủy Đan sớm lúc nào, Thập Tam sẽ không phải mạo hiểm đi ngăn cản nhiều người của Thôi gia lúc ấy.
Lúc này, Lục Trường Sinh đã đi ra khỏi phòng luyện đan, một người một kiếm đứng bên ngoài.
"Nhanh lên, tới nơi rồi."
"Cung thủ chuẩn bị."
"Bao vây hết bốn phía, không được để cho bất cứ tên gian tặc nào chạy thoát!"
Bốn phương tám hướng quanh phong luyện đan chẳng mấy chốc đã có rất đông võ giả, thị vệ xúm lại, tính ra cũng có tới mấy trăm người.
Thậm chí trong tay rất nhiều võ giả và thị vệ còn cầm cả cung nỏ.
Cung nỏ, giáp trụ đều là nhưng thứ bị triều đình cấm chỉ.
Có điều, hiện tại phàm là thế gia cường hào, nhà ai mà lại không có cung nỏ, thậm chí là cả giáp trụ?
Ví dụ như Cao Gia Bảo khi trước, lại như Từ gia trang, hoặc là Thôi gia.
Thiên hạ này, đã thối nát từ lâu lắm rồi!
Bây giờ, gia chủ Thôi gia đang dẫn theo cao thủ, vô cùng lo lắng chạy vội về phòng luyện đan.
Dọc theo đường đi là xác chết nằm la liệt, điều này làm cho tất cả người của Thôi gia vô cùng kinh hãi.
Tuy nhiên, gia chủ Thôi gia lại không hề sốt ruột.
Hắn biết trong phòng luyện đan có Dịch Tủy Đan, cũng vì thế mà ba vị tộc lão mới canh giữ ở nơi đó
Thôi gia Tam lão chính là võ giả Luyện Tạng đỉnh phong, họ chẳng khác nào Định Hải Thần Châm của Thôi gia!
Chỉ cần có Thôi gia Tam lão, dù cho Thôi gia có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa, cũng đều có thể chuyển nguy thành an.
Nhưng khi người của Thôi gia đi tới phòng luyện đan, nhìn thấy hai xác chết đang nằm sõng soài dưới đất, tất cả đều hoàn toàn biến sắc, dường như không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình.
"Thôi lão?"
"Hai thi thể dưới đất chính là hai trong ba vị của Thôi gia Tam lão.”
"Sao có thể như thế được?"
"Trong phòng luyện đan còn có một thi thể nữa, cũng chính vị cuối cùng của Thôi gia Tam lão.” Hết chương 92.



Bạn cần đăng nhập để bình luận