Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1971: Chân giới bành trướng gấp mười lần, trăm năm tu hành, lần đầu tiên Chân giới biến hóa!

Bất kể nghiêng về phía nào thì phương hướng đều nhất trí.
Đây cũng có thể nói là trăm sông đổ về một biển.
Nhưng làm thế nào để thế giới phát triển đến mức sánh ngang đại vũ trụ, thậm chí siêu việt đại vũ trụ thì lại có khác biệt.
Thậm chí khác biệt còn rất lớn.
Rất nhiều Giới Chủ một lòng khuếch trương thế giới.
Nhưng khi thế giới khuếch trương đến mức nhất định lại phát hiện bản thân không cách nào khống chế thế giới.
Thế giới đã vượt ra khỏi sự khống chế của bản thân.
Điều này sẽ khiến thế giới trở nên bất ổn.
Thậm chí cuối cùng thế giới còn sụp đổ.
Còn có người đặt trọng tâm tại phát triển sinh mệnh bên trong thế giới.
Thậm chí truyền lại phương pháp tu hành để sinh mệnh bên trong thế giới có thể tu luyện.
Mà khi số lượng người tu hành trong thế giới càng nhiều thì chỉnh thể thế giới lại không chịu được gánh nặng, cuối cùng dẫn tới thế giới sụp đổ.
Hoặc là, khi người tu hành trong thế giới quá mạnh, thậm chí mạnh đến mức phá vỡ được thế giới thì lúc ấy ngược lại còn sinh ra xung đột với Giới Chủ.
Cho dù Giới Chủ sáng tạo ra thế giới của mình, sáng tạo ra các sinh mệnh trong thế giới.
Nhưng liên quan tới việc tu hành, bất cứ sinh mệnh nào cũng sẽ không chịu ngồi yên chờ chết.
Dù là nghịch phạt “Giới Chủ” cũng không tiếc.
Chuyện thế này không phải mới xảy ra một hai lần.
Thậm chí còn có người tu hành cường đại trong thế giới thành công nghịch phạt Giới Chủ và phá vỡ thế giới, rồi đi tới đại vũ trụ tiếp tục tu hành.
Còn có một loại Giới Chủ đi theo con đường cắn nuốt thế giới.
Thậm chí là cắn nuốt vị diện.
Một đường cắn nuốt, nhanh chóng khuếch trương thế giới.
Cách này khuếch trương cực nhanh nhưng tai hoạ ngầm cũng có rất nhiều.
Về cơ bản rất ít kẻ có thể đạt tới nhị cảnh.
Còn có một loại Giới Chủ để thế giới tùy ý phát triển, từ từ phát triển.
Bản thân hoàn toàn không can dự vào.
Cách này sau một thời gian dài phát triển đúng là thế giới sẽ rất vững chắc, nhưng tiến triển thì chậm chạp tới mức khó lòng tưởng tượng nổi.
Giới Chủ cũng có đại hạn tuổi thọ.
Thậm chí đợi tới đại hạn tuổi thọ cũng không có cách nào để tấn thăng nhị cảnh.
Bởi vậy Giới Chủ tu hành thế giới nhất định phải nắm giữ “độ” thật tốt.
Mà Lục Trường Sinh thì sao?
Hắn nghiêng về bên nào đây?
Chuyện này liên quan đến con đường tu hành của hắn sau này, rất mấu chốt, cũng rất quan trọng.
Thực ra Chân giới của Lục Trường Sinh hơi giống với “Ám Vực”.
Dù sao lúc trước Lục Trường Sinh cũng lấy “Ám Vực” làm khuôn mẫu, tương đương với tại “mô phỏng” lại Ám Vực.
Thế nhưng Chân giới của Lục Trường Sinh còn kém Ám Vực rất xa.
Từ thế giới trưởng thành đến vị diện chính là thay đổi về chất.
Tương đương với từ nhất cảnh tăng lên tới nhị cảnh.
Trong thời gian ngắn, Chân giới của Lục Trường Sinh cũng không thể lột xác thành vị diện.
Huống chi Ám Vực kỳ thực cũng không hề hoàn mỹ, chênh lệch rất lớn với thế giới hoàn mỹ trong tưởng tượng của Lục Trường Sinh.
Cụ thể Lục Trường Sinh muốn thế giới phát triển thế nào kỳ thực chính hắn cũng không rõ ràng.
Đây cũng là nguyên nhân Lục Trường Sinh phải tìm kiếm phương pháp tu hành.
Hắn cần hấp thu linh cảm từ vô số phương pháp tu hành.
Chẳng mấy chốc Lục Trường Sinh đã thấy một pháp môn Giới Chủ thượng thừa, gọi là Pháp Môn Pháp môn Cửu Trọng Thế Giới.
Môn công pháp này nói đơn giản cũng đơn giản, mà nói khó thì cũng khó.
Chính là chia thế giới của mình thành chín tầng. Cố gắng phát triển một tầng thế giới, để sinh mệnh trong tầng thế giới kia tự mình phát triển. Chờ đến khi sinh ra sinh mệnh cực hạn một tầng thế giới lại để nó “phi thăng” tới tầng thứ hai, sau đó lại để nó tự phát triển, mãi tới tầng thứ hai cực hạn rồi lại để nó tiếp tục phi thăng tới thế giới tầng thứ ba.
Cứ thế mà suy ra, áng chừng có chín tầng thế giới.
Mục đích của việc rất đơn giản, chính là vì khi chia thế giới thành chín tầng, sinh mệnh được sinh ra trong thế giới vẫn luôn leo lên tầng thế giới cao hơn, cứ mãi mãi yên ổn cũng không có động lực để vươn lên.
Trong đó rất nhiều tu sĩ khi leo lên sẽ chết dưới thiên phạt.
Như vậy từng tầng sẽ vững chắc không gì sánh được.
Vô số sinh mệnh đều sẽ cố gắng tu hành, cũng sẽ không khiến thế giới hỗn loạn.
Hơn nữa còn có thiên phạt tồn tại sẽ khiến vô số sinh mệnh chết đi, sẽ không khiến quá nhiều vĩnh sinh giả tồn tại, làm thế giới không chịu nổi gánh nặng.
Cho dù thật sự có sinh mệnh lên tới tầng thế giới thứ chín, thậm chí đạt tới cực hạn của tầng thế giới thứ chín cũng không thành vấn đề.
Còn có đại kiếp diệt thế.
Ở một khoảng thời gian đặc biệt và hoàn cảnh đặc biệt sẽ sinh ra đại kiếp diệt thế.
Đến lúc đó thế giới sẽ có luân hồi.
Đại kiếp diệt thế qua đi chính là vòng luân hồi thứ hai.
Cứ thế suy ra còn có vòng luân hồi thứ ba, vòng luân hồi thứ tư vân vân.
Sau khi Lục Trường Sinh đã xem giới thiệu về rất nhiều phương pháp tu hành, trong lòng hắn đã có đáp án.
Cái gọi là phương pháp tu hành Giới Chủ thực ra chính là việc tự “thiết kế” thế giới của mình.
Chính là trong đó quá phức tạp.
Liên quan tới quá nhiều thứ.
Mỗi một vị Giới Chủ gần như đều là “Thần Sáng Thế” với tri thức uyên bác.
Mỗi một vị Giới Chủ đều có cách khai sáng thế giới khác biệt.
Đương nhiên chắc chắn không thể suy tưởng từ không có gì được.
Nhất định phải trải nghiệm thực tế, đồng thời pháp môn phải thành công thì mới có thể trở thành pháp môn, có thể để những người khác cũng tu hành theo.
Về phần phân chia pháp môn phổ thông, pháp môn thượng thừa và pháp môn đỉnh tiêm, có thể về mặt cơ cấu thế giới và uy lực sẽ có khoảng cách.
Đương nhiên chênh lệch lớn thực ra cũng là tiềm lực.
Đối với Giới Chủ mà nói tiềm lực của một thế giới to lớn thế nào là điều vô cùng then chốt.
Giống như Pháp Môn Pháp môn Cửu Trọng Thế Giới, đây đã là loại pháp môn thượng thừa.
Dựa vào loại pháp môn này sẽ có một tia cơ hội có thể tấn thăng nhị cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận