Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 921. Giết chết Long Uyên thánh giả, tên Lục Trường Sinh uychấn thành Thánh Tinh! (3)



Chương 921. Giết chết Long Uyên thánh giả, tên Lục Trường Sinh uychấn thành Thánh Tinh! (3)




Người chết là con độc đinh đời thứ ba của Cao gia, thiếu gia Cao gia Cao Văn.
Nghe nói, Cao Văn gặp yêu.
Sống sờ sờ bị yêu dọa chết.
Giờ này, linh đường Cao gia đjăt một chiếc quan tài.
Trong quan tài để đó là thi thể của Cao Văn.
Trong linh đường khói sương lượn lờ, lão gia, phu nhân Cao gia run run rẩy rẩy nhìn quan tài, đã sớm khóc tới hai mắt sưng đỏ.
Con độc định đời thứ ba Cao gia. Bây giờ Cao Văn vừa chết, Cao gia phải tuyệt hậu!
Gia tài bạc triệu, có ai để kế thừa?
Nghĩ đến đây, Cao lão gia đau đến không muốn sống, muốn người nằm trong quan tài kia là hắn, mà không phải nhi tử Cao Văn.
“Đều là do con yêu kia, nếu như không phải gặp con yêu đó, sao Cao Văn lại bị hù chết?”
Cao lão gia cắn răng, trong lòng vô cùng hận con yêu kia.
Thế nhưng, Cao gia cũng không có năng lực diệt trừ con yêu đó.
Cao Văn chết cũng vô ích.
“Phù....”.
Bỗng nhiên, trong linh đường thổi lên một trận gió lớn.
Giữa khói sương lượn lờ, khiến cho con mắt người ta không mở ra được.
Đột nhiên, Cao Văn trong quan tài lại đột nhiên mở mắt.
“Ta là... giáng xuốngr ồi?”
“Một xác chết, vừa mới chết không lâu, còn nằm tại trong quan tài?”
Lục Trường Sinh nói một mình.
Hắn vừa mới đến Bí giới, tuy có chút khó chịu, nhưng dù sao từng có “linh nghiệm” lần trước, bởi vậy rất nhanh đã phản ứng lại.
“Vụt.”
Lục Trường Sinh đột nhiên ngồi dậy từ trong quan tài.
Khói sương lượn lờ ở giữa, Lục Trường Sinh như thấy được ánh mắt hoảng sợ dưới linh đường.
“A...”
“Thiếu gia xác chết vùng dậy...”
Lập tức, toàn bộ linh đường đều tràn ngập tiếng kêu hoảng sợ.
Sau ba canh giờ, đại phu chẩn mạch cho Cao Văn.
“Kỳ tai quái tai, mạch tượng mạnh mẽ, không có vấn đề gì.”
“Thế nhưng mấy ngày trước ta tận tay chẩn mạch cho Cao thiếu gia, mạch tượng biến mất rồi mà.”
“Chẳng lẽ là hiện tượng chết giả trong y thuật?”
Đại phu gật gù đắc ý, chau mày.
Ngược lại là “lấy cớ” cho Lục Trường Sinh.
Giả chết!
Không có có cớ gì tốt hơn được.
Một thiếu niên văn nhược gặp “yêu”, bị dọa đến chết giả, rất bình thường nhỉ?
Dù sao đại phu cũng giải thích như thế cho Cao lão gia.
Mà Cao lão gia cũng tin.
Bất kể có phải là chết giả hay không.
Dù sao nhi tử không chết là được rồi!
Trong phòng, Cao lão gia cùng phu nhân đều an ủi “Cao Văn” một phen.
Sau đó để cho Cao Văn nghỉ ngơi.
Rất nhanh, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình “Cao Văn”.
“Ta là Lục Trường Sinh, tu hú chiếm tổ chim khách thành Cao Văn.”
“Cao Văn là ta, Lục Trường Sinh cũng là ta.”
Trong phòng, trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên từng suy nghĩ.
Hắn vén chăn, ngồi dậy từ trên giường.
Ba canh giờ, hắn rất phối hợp người Cao gia. Mà bây giờ, hắn muốn chải chuốt ký ức một chút.
Từ ký ức hắn biết được, thế giới này vẫn còn đang trong giai đoạn phong kiến vương triều.
Vương triều mấy năm liên tục không ngừng chinh chiến, dân gian khốn đốn không chịu nổi, đã là cảnh tượng những năm cuối vương triều.
Hắn bây giờ đang ở thành Cổ Sơn Cảnh triều.
Nhưng mà, tuy là phong kiến vương triều, nhưng “phong cách” lại có chút quỷ dị.
Bởi vì, ở thế giới này là có lực lượng siêu phàm.
Lực lượng siêu phàm chính là yêu!
Yêu, có đủ loại sức mạnh khó mà tin nổi.
Ai cũng không biết yêu sinh ra từ lúc nào.
Nhưng lịch sử về yêu, còn lâu đời hơn so với nhân loại.
Yêu, không thể bị giết chết.
Chỉ có yêu có thể giết chết yêu!
Bằng không, bất luận là đao chặt, hỏa thiêu, dìm nước, độc dược các loại, đều thể giết chết yêu.
Yêu lấy người làm thức ăn.
Trên cơ thể người có một loại linh tính.
Yêu ăn vào, có thể duy trì thậm chí tăng trưởng linh tính bản thân.
Nếu không, yêu cũng sẽ dần dần thoái hóa thành thú loại, không có trí tuệ linh tính nào.
Bởi vì, yêu trời sinh đối lập với người.
Nghe nói ở thời đại Viễn Cổ, yêu săn giết nhân loại, nuôi nhốt nhân loại, mà nhân loại không có năng lực phản kháng.
Nhưng về sau, nhân loại tìm được một biện pháp.
Đó chính là cùng yêu kết hợp, sinh ra dòng dõi.
Đại bộ phận yêu không muốn sinh sản với con người, không cách nào sinh ra hậu thế.
Có cực ít bộ phận yêu muốn kết hợp với con người, sinh ra dòng dõi đời sau.
Dòng dõi được sinh ra gọi là bán yêu.
Bán yêu có tấtc ả năng lực của yêu, đương nhiên cũng có thể giết chết yêu, đối kháng với yêu.
Thế nhưng, bởi vì bán yêu có máu người cùng máu yêu, bởi vậy, bán yêu cũng có nhân tính với yêu tính.
Khi yêu tính áp chế nhân tính, bán yêu sẽ biến thành chân yêu, cần ăn thịt người để sống.
Nhưng nếu như lúc nhân tính áp chế yêu tính, bán yêu thành người, lại trợ giúp đối kháng, đánh giết chân yêu với nhân loại.
Thời đại Viễn Cổ, nhân loại trăm phương ngàn kế muốn kết hợp với chân yêu, rồi sinh ra bán yêu đầu tiên.
Chính vị bán yêu này, che chở một phần nhân loại.
Sau đó xuất hiện vị bán yêu thứ hai, thậm chí vị thứ ba và vô số bán yêu nữa.
Từ đây, nhân loại mới có thể đối kháng với chân yêu.
Không đến mức bị yêu săn giết hoặc là nuôi nhốt.
Nhưng tình thế toàn cục, vẫn là chân yêu chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Có rất nhiều vương triều, quốc gia, đều là yêu quốc.
Chân Yêu bên trong Yêu quốc nuôi nhốt con người như đồ ăn.
Về phần Cảnh triều mà Lục Trường Sinh ở, là một trong số ít các vương triều nhân loại làm chủ.
Mà “Cao Văn” là con trai của một thương nhân bình thường, lại biết những thứ này, thậm chí còn biết rất kỹ càng.
Thật ra nguyên nhân rất đơn giản.
Tin tức bán yêu, chân yêu, mọi người đã sớm biết, cũng không phải là bí mật gì.
“Thế giới này thật đúng là nguy hiểm.”
“Thỉnh thoảng sẽ có yêu xuất hiện. Một khi yêu xuất hiện, nhất định chắc chắn sẽ ăn thịt người.”
“Mà Cao Văn hình như chính là gặp được chân yêu, tuy may mắn không bị ăn, nhưng sống sờ sờ lại hù chết....”
Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.
Lá gan “Cao Văn” quá nhỏ.
Bị chân yêu hù chết, ngược lại được lợi cho Lục Trường Sinh.
“Thế giới này có võ giả, nhưng không có ngưng tụ ra Võ đạo.”
“Nguyên nhân cũng rất đơn giản, võ giả không thể bước vào lĩnh vực Siêu Phàm.” Hết chương 921.



Bạn cần đăng nhập để bình luận