Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1776: Thánh Nhân tịch diệt! Lục đạo hữu thật sự muốn tiếp nhận nhân quả, không chết không ngừng sao? (5)

Đối với Chu Quang giới mà nói, chuyệ này có rất nhiều lợi ích.
Nhục thân của một vị sinh mệnh Hỗn Độn cường đại tới mức nào?
Sau khi nhục thân sụp đổ, dần dần lại bị Chu Quang giới hấp thu.
Toàn bộ Chu Quang giới sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tương đương với “mức năng lượng” của Chu Quang giới tăng vọt trong nháy mắt.
Sau đó rất nhiều năm, thiên tài địa bảo trong Chu Quang giới cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Thậm chí còn sẽ ra đời rất nhiều thiên tài.
Đây chính là”quà tặng” của một vị sinh mệnh Hỗn Độn.
Nhục thân của sinh mệnh Hỗn Độn chính là bảo tàng vô giá.
Có thể tịch diệt trong thế giới Hỗn Độn, đối với thế giới Hỗn Độn mà nói chính là “đại bổ”.
Nếu tịch diệt trong Hỗn Độn, đối với Hỗn Độn mênh mông mà nói lại không dấy lên chút sóng gió nào.
“Lão tổ…”
Từng tiếng khóc thảm vang lên.
Chu Quang chết rồi, đối với Chu Quang giới mà nói là đại bổ, nhưng đối với những tu sĩ Đăng Thần này mà nói chẳng khác nào trời sập.
Một thế giới Hỗn Độn có sinh mệnh Hỗn Độn tồn tại mới có thể đảm bảo phồn vinh, mới có thể cam đoan an toàn.
Sinh mệnh Hỗn Độn đã chết thì bất kể thế giới Hỗn Độn kia phồn vinh đến nhường nào, về sau cũng dần dần suy sụp.
Tới tận khi lại sinh ra một vị sinh mệnh Hỗn Độn mới.
Mà Chu Quang giới rất may mắn.
Chu Quang chết nhưng lại có thêm một Lục Trường Sinh.
Vẫn có người che chở Chu Quang giới như cũ.
Trong lúc vô số tu sĩ của Chu Quang giới khóc lóc đau thương thì đột nhiên một luồng uy áp kinh khủng nháy mắt bao phủ toàn bộ Chu Quang giới.
“Ha ha ha, Chu Quang lão quỷ, rốt cục ngươi cũng chết rồi. Ta chờ lâu như vậy, rốt cục cũng chờ đến hôm nay. Hết thảy tại Chu Quang giới đều phải chết!”
Theo uy áp kinh khủng này còn có một giọng nói mừng rỡ như điên vang lên.
Nghe được những lời này này, vô số tu sĩ Đăng Thần trong Chu Quang giới đều biến sắc.
“Hắn tới, quả nhiên hắn tới rồi.”
“Đó là Hắc Viêm Thánh Nhân, hắn vẫn nhìn chằm chằm Chu Quang giới, đợi lão tổ chết đi là Hắc Viêm Thánh Nhân sẽ lập tức ra tay với Hắc Quang giới.”
“Dù sao mối thù cản đường trước đây cũng không cách nào hóa giải.”
“Lục Thánh Nhân… “
Các tu sĩ Chu Quang giới hiện giờ cũng chỉ có thể nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Hy vọng Lục Trường Sinh có thể tuân thủ ước định, che chở cho Chu Quang giới.
Lục Trường Sinh hơi nheo mắt.
Chẳng trách Chu Quang Thánh Nhân không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm Lục Trường Sinh che chở cho Chu Quang giới.
Hắc Viêm Thánh Nhân này dù một giây cũng không muốn đợi đây mà.
Thoáng cái đã giết tới cửa.
Lục Trường Sinh bước ra một bước, uy áp che trời lấp đất của sinh mệnh Hỗn Độn trên người tràn ra, cuốn về phía Hắc Viêm Thánh Nhân.
“Rầm.”
Hai luồng uy áp kinh khủng va chạm với nhau.
Người nọ không làm gì được người kia.
“Hả? Là sinh mệnh Hỗn Độn mới sinh?”
“Một sinh mệnh Hỗn Độn mới sinh mà uy áp lại có thể đánh đồng với bản tọa?”
Trong mắt Hắc Viêm Thánh Nhân lóe vẻ chấn kinh.
Hắn biết chắc chắn Chu Quang đã chuẩn bị sẵn.
Giờ xem ra hẳn là sinh mệnh Hỗn Độn trước mắt này.
Thế nhưng chưa từng chuyển tiếp sinh mệnh mà lại có thể chống lại uy áp của hắn.
Có thể chiến đấu vượt cấp sao?
Điều này cực kỳ khủng bố.
Đến cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn mà còn có thể chiến đấu vượt cấp, tại Hắc Quang giới đây cũng là thiên tài hàng đầu.
“Rốt cuộc các hạ là ai?”
Hắc Viêm Thánh Nhân hỏi.
“Hắc Quang giới Lục Trường Sinh.”
Lục Trường Sinh bước từng bước về phía Hắc Viêm Thánh Nhân.
Hắn không sử dụng tháp Hắc Quang.
Chỉ có sức mạnh sinh mệnh Hỗn Độn thuần túy của bản thân.
Lục Trường Sinh dùng pháp môn Vạn Nguyên cơ bản để thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn.
Thậm chí hàng tỷ hạt nhục thân đều đã lột xác.
Căn cơ của hắn so với tu sĩ cùng cấp độ sẽ hùng hậu gấp hàng nghìn hàng vạn lần.
Trong giai đoạn Đăng Thần mà Lục Trường Sinh đã có thể nghịch phạt sinh mệnh Hỗn Độn.
Huống chi hiện giờ?
Chỉ đối đầu với sinh mệnh Hỗn Độn từng chuyển tiếp sinh mệnh một lần thôi, không cần vận dụng tháp Hắc Quang làm gì.
“Chu Quang và bản tọa có mối thù cản đường, không chết không ngừng. Lục đạo hữu nhất định phải tiếp nhận nhân quả của Chu Quang, trở thành kẻ địch của bản tọa sao?”
Giọng điệu Hắc Viêm Thánh Nhân lạnh băng, không có chút khách khí nào. Dù sao cũng là mối thù cản đường, không chết không ngừng.
Nếu Lục Trường Sinh thật sự nhận lấy nhân quả này, vậy hắn và Hắc Viêm Thánh Nhân cũng sẽ không chết không ngừng.
“Trước khi Chu Quang đạo hữu tịch diệt đã nhờ Lục mỗ che chở Chu Quang giới. Nếu Hắc Viêm đạo hữu lui lại thì Lục mỗ sẽ coi như không có chuyện gì, còn nếu đạo hữu khăng khăng muốn tiêu diệt Chu Quang giới thì Lục mỗ cũng đành phải đánh với đạo hữu một trận.”
Lục Trường Sinh lẳng lặng đứng khoanh tay giữa hư không, giọng điệu vẫn bình tĩnh, không kiêu ngạo không tự ti, thậm chí giọng nói còn tỏa ra sự tự tin mãnh liệt.
Hoàn toàn không hề e ngại Hắc Viêm Thánh Nhân.
Nhất thời hư không yên tĩnh trở lại, nhưng không khí căng thẳng như ngưng lại, khiến cho người ta ngạt thở.
“Hừ, cố lộng huyền hư!’
Hắc Viêm Thánh Nhân vung tay lên.
Ngọn lửa màu đen che trời lấp đất mãnh liệt thiêu đốt.
Ngọn lửa màu đen này vô cùng quỷ dị.
Rõ ràng không có thứ gì để thiêu đốt nhưng vẫn cháy rừng rực giữa hư không.
Nhìn kỹ thì thấy ngọn lửa đang thiêu đốt giữa không gian.
Nhìn như không có nhiệt độ nhưng tới gần Lục Trường Sinh, đánh vào nhục thân của Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh lập tức cảm nhận được đau đớn vô tận.
Như thể muốn thiêu đốt nhục thân hắn thành tro tàn.
“Hỏa diễm quỷ dị thật đấy.”
Trong lòng Lục Trường Sinh run lên.
“Đây là thiên phú nhục thân bản tọa nhận được khi chuyển tiếp sinh mệnh, Hắc Viêm! Thiêu đốt hư không, có thể đốt hạt nhục thân thành tro bụi, dù là sinh mệnh Hỗn Độn đã chuyển tiếp sinh mệnh một lần cũng không dám tuỳ tiện chống lại Hắc Viêm của bản tọa, ngươi lại dám để nhục thân trực tiếp tiếp xúc Hắc Viêm ư? Đúng là tự tìm đường chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận