Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 155. Võ giả yêu ma hiện thân, Nam Dương gặp nguy rồi!



Chương 155. Võ giả yêu ma hiện thân, Nam Dương gặp nguy rồi!




Lúc này trong nha môn tri phủ Nam Dương có rất nhiều võ giả của các thế lực tụ tập, tất cả cùng tới một nghĩa trang phía Nam thành.
“Sai gia, chính là nơi này, đây là nghĩa trang Lâm thị.”
“Nghĩa trang này do gia tộc Lâm thị duy trì suốt trăm năm qua, chuyên thu nhận những thi thể vô thừa nhận.”
“Thời gian qua rất loạn, thế nên cũng có nhiều thi thể không ai tới nhận, tất cả đều được đưa tới nghĩa trang Lâm thị.”
Một phu canh dẫn đường giới thiệu với bộ khoái nha môn như vậy.
Nghĩa trang Lâm thị rất có tiếng, dù sao nó cũng tồn tại được trăm năm rồi.
“Nghĩa trang này có ai trông coi không?”
Lưu bộ đầu hỏi.
“Trước kia vẫn có, nhưng mấy tháng trước Trịnh lão đầu trông coi nghĩa trang hình như chết bệnh, sau đó có Vương lão đầu tìm tới chủ động nhận việc trông coi nghĩa trang, thậm chí còn không cần tiền công, chỉ cần cho hắn ngày hai bữa cơm là đủ.”
Phu canh nắm rất rõ tình hình ở khu vực này.
“Ngươi biết rõ chuyện về Vương lão đầu này chứ?”
Lưu bộ đầu lại hỏi tiếp.
“Chuyện này... ta thật ra cũng không rõ lắm.”
“Vương lão đầu tính tình rất quái gở, tuy ta từng nói với hắn mấy câu nhưng đối phương vốn tính lạnh nhạt, không thích nói nhiều. Ta chỉ biết hình như hắn là người ở nơi khác, chạy nạn tới Nam Dương này. Ta chỉ biết hắn già yếu nên không thể làm việc nặng được, cũng vì đói bụng nên mới đành nhận việc trông giữ nghĩa trang này kiếm ăn.”
Nghe phu canh nói xong Lưu bộ đầu như có điều suy nghĩ.
“Người ở nơi khác à...”
Thật ra, Lưu bộ đầu điều tra tới nghĩa trang Lâm thị cũng vì có rất nhiều manh mối chỉ về đây.
Thế nên lần này mới triệu tập rất nhiều võ giả Luyện Tạng trong thành Nam Dương cùng tới đây một chuyến.
Nghĩa trang Lâm thị này rất có thể có vấn đề.
Mà vấn đề của Vương lão đầu tới từ bên ngoài này lại càng lớn.
“Đi, gọi Vương lão đầu tới đây.”
Lưu bộ đầu nói với phu canh.
Phu canh khẽ nuốt nước bọt, dù hắn chỉ là phu canh, địa vị thấp thật, nhưng nhìn trận thế của nha môn cũng hiểu nghĩa trang có vấn đề, Vương lão đầu có lẽ cũng có vấn đề.
Nhưng hắn nào dám từ chối.
Thế nên chỉ có thể thấp thỏm đi vào trong nghĩa trang.
“Vương lão đầu...”
Phu canh vừa lớn tiếng gọi vừa nhìn xung quanh.
Chỉ là trong nghĩa trang đâu đâu cũng thấy quan tài, thậm chí còn có mùi thi thể hôi thối nồng nặc bốc lên, thế nhưng không nhìn thấy Vương lão đầu đâu cả.
Nghĩa trang vắng tanh khiến phu canh càng thêm sợ hãi.
“Cạch”.
Đúng lúc này dường như có một tiếng động lạ lùng vang lên.
Phu canh cứng người, mồ hôi lạnh túa ra, run rẩy quay người nhìn phía sau.
Chỉ thấy giữa đống quan tài có một bóng người chậm rãi đứng thẳng dậy.
Phu canh thấy cảnh ấy toàn thân đều run bần bật.
“Ngươi tìm ta?”
Lúc này “thi thể” bật dậy từ quan tài đột nhiên lại mở miệng.
Phu canh ngẩn ra, nhìn kỹ lại xong mới thở phào một hơi: “Vương lão đầu, sao ngươi lại ngủ trong quan tài thế?”
Thì ra người này chính là Vương lão đầu trông coi nghĩa trang Lâm thị.
Vương lão đầu thản nhiên đáp: “Trong quan tài ấm lắm.”
Phu canh nghe thấy thế cũng không biết nói gì nữa.
Đúng là trong nghĩa trang chẳng có giường đệm gì cả, buổi tối ngủ quả thực có hơi lạnh.
So ra thì trong quan tài đúng là ấm áp hơn nhiều.
“Được rồi, mau đi theo ta, sai gia muốn gặp ngươi đấy.”
Sau đó phu canh dẫn Vương lão đầu ra khỏi nghĩa trang.
“Tách”.
Vương lão đầu vừa đi ra ánh mắt của mọi người đều dừng trên người hắn.
Sắc mặt Lưu bộ đầu ngưng trọng, trầm giọng nói: “Vương lão đầu, ngươi trông coi nghĩa trang này bao lâu rồi?”
Vương lão đầu nhìn lướt qua Lưu bộ đầu, giọng điệu vẫn không có gì thay đổi, chỉ bình tĩnh đáp: “Hình như khoảng sáu bảy tháng, nhớ không rõ lắm.”
“Sáu bảy tháng?”
Lưu bộ đầu so sánh thời gian, trong lòng cũng giật thót.
Vừa hay khớp với thời gian đống thi thể đầu tiên xuất hiện.
“Mỗi ngày ngươi đều ở trong nghĩa trang sao, có từng đi ra ngoài không?”
“Không có. Đầu tiên ta không có tiền công, thứ hai trong người cũng chẳng có đồ đạc gì đáng giá thì có thể đi đâu đây? Ta chỉ có thể ở trong nghĩa trang với đám thi thể này thôi.”
Sau đó Vương lão đầu còn trả lời thêm rất nhiều câu hỏi.
Nhìn qua thì có vẻ chẳng có sơ hở nào cả, thế nhưng nếu nghĩ kỹ sẽ thấy biểu hiện của Vương lão đầu quá mức bình tĩnh.
Bên này có nhiều quan sai và võ giả như thế, trận thế cũng chẳng hề nhỏ, đừng nói là kẻ trông nghĩa trang tới từ bên ngoài thật, dù có là người có sắc sảo khôn khéo tới đâu thì cũng không thể bình tĩnh như vậy mới đúng.
Lưu bộ đầu đang nghi ngờ Vương lão đầu này có vấn đề, thế nhưng không có bằng chứng gì cả, đây chỉ là phỏng đoán của hắn mà thôi.
Hắn nhìn thoáng qua nghĩa trang, sau đó lại trầm giọng nói: “Mở quan tài ra, chúng ta muốn kiểm tra thi thể trong nghĩa trang.”
Lời Lưu bộ đầu nói khiến ánh mắt Vương lão đầu lần đầu tiên thay đổi.
“Người chết là lớn nhất, họ đều là những kẻ tha hương khốn khổ không có người nhặt xác cho mà thôi.”
“Mong là sai gia đừng quấy rầy họ.”
Vương lão đầu đứng trước cửa nghĩa trang, giọng điệu tràn ngập kháng cự.
Luu bộ đầu cười lạnh: “Quan phủ tra án mà ngươi cũng dám ngăn cản à? Mau tránh đường, không thì đừng trách sao đao kiếm không có mắt!”
Lưu bộ đầu “keng” một tiếng, trực tiếp rút đại đao sắc bén ra.
Thế nhưng Vương lão đầu vẫn chẳng hề nhúc nhích, như thể không nghe thấy Lưu bộ đầu nói gì vậy.
Thấy ánh mắt Lưu bộ đầu càng lúc càng tối sầm, phu canh không đành lòng, vội giục: “Vương lão đầu mau tránh ra đi, ngươi chỉ là người trông coi nghĩa trang thôi, những thi thể đó cũng có quan hệ gì với ngươi đâu.”
“Nếu cản trở sai gia phá án ngươi sẽ gặp rắc rối đấy.”
Vương lão đầu nhìn qua phu canh rồi lại nhìn đám nha dịch bộ khoái sắc mặt hùng hổ kia, đột nhiên thở dài một tiếng: “Tội gì chứ?”
“Các ngươi tội gì cứ phải tìm chết như thế?”
“Chỉ còn kém một lần cuối cùng là có thể viên mãn rồi, các ngươi tội gì lại tìm chết đúng lúc này?”
Hắn vừa nói xong, tất cả những người có mặt đều biến sắc.
“Keng”. Hết chương 155.



Bạn cần đăng nhập để bình luận