Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1247. Đăng Thiên Lộ vô tận! Lục Trường Sinh dung hợp phân thân, Tổ Cảnh lại xuất hiện! (2)



Chương 1247. Đăng Thiên Lộ vô tận! Lục Trường Sinh dung hợp phân thân, Tổ Cảnh lại xuất hiện! (2)




Lục Trường Sinh chợt nghĩ đến.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
Nếu như sức mạnh của Tôn Cảnh cũng không thể phá vỡ Đăng Thiên Lộ, vậy thì có phải là hắn có thể mượn sức mạnh bài xích của Côn Ngô giới để trực tiếp rời khỏi Côn Ngô giới hay không?
Rời khỏi Côn Ngô giới thì chẳng phải là tương đương với việc rời khỏi Đăng Thiên Lộ hay sao?
Cho dù cuối cùng Tổ Cảnh không thể phá vỡ Đăng Thiên Lộ thì dường như Lục Trường Sinh cũng có cách để rời khỏi đây.
Suy cho cùng, sức mạnh bài xích chính là quy tắc của Côn Ngô giới.
Sức mạnh của quy tắc này dường như vẫn có thể ảnh hưởng đến bên trong Đăng Thiên Lộ.
Nếu không, Lục Trường Sinh cảm thấy với sự kỳ lạ của Đăng Thiên Lộ này thì sức mạnh của du hồn bất tử sẽ không bị kẹt lại ở dưới cấp độ Tôn Cảnh.
Chắc hẳn là đã có thể đạt tới cấp độ Tôn Cảnh.
Lúc này, Lục Trường Sinh mới xem như có đế, không còn có bất cứ nỗi lo về sau nào nữa.
“Ầm.”
Lục Trường Sinh không nương tay.
Đánh ra một quyền.
Cả Đăng Thiên Lộ đều đang chấn động.
Suy cho cùng, đây chính là sức mạnh Tôn Cảnh chân chính.
Lục Trường Sinh chỉ bộc phát ra sức mạnh của Tôn Cảnh, hắn chỉ có khoảng thời gian mười hơi thở mà thôi.
Nhưng không cần đến mười hơi thở.
Chỉ cần trong một hơi thở.
Lục Trường Sinh đánh ra một quyền, trong nháy mắt du hồn bất tử nổ tung.
Ngay lập tức hoàn toàn biến mất.
“Cái gì?”
“Du hồn bất tử... biến mất rồi?”
“Chỉ với một quyền của hắn mà đã đánh bại du hồn bất tử ư?”
Ba người không nói nên lời.
Thật ra, bọn họ cũng đã từng giao thủ với du hồn bất tử.
Nhưng dường như bọn họ vừa đánh đã thua luôn rồi.
Căn bản không phải là đối thủ của du hồn bất tử.
Sau đó, nếu như bọn họ lại gặp phải du hồn bất tử thì bọn họ liền chạy, liều mạng chạy trốn, căn bản không có dũng khí để liều chết chiến đấu với du hồn bất tử.
Nhưng đối mặt với Lục Trường Sinh, du hồn bất tử dường như không chịu nổi một kích.
“Thế này thôi hả?”
Lục Trường Sinh nhìn du hồn bất tử biến mất.
Cứ cảm thấy có chút kinh ngạc.
Du hồn bất tử mới vậy mà đã chết rồi hả?
Du hồn bất tử yếu như vậy thật sự đã khiến Trường Sinh cảm thấy kinh ngạc.
“Không phải là du hồn bất tử yếu mà là do ngươi quá mạnh!”
“Ngươi nắm giữ sức mạnh Tôn Cảnh ư?”
“Nhưng tại sao ngươi lại không bị gạt ra bên ngoài Côn Ngô giới?”
Ba người đều cảm thấy nghi hoặc, vẻ mặt nghi ngờ.
Bọn họ có thể cảm nhận được một quyền này của Lục Trường Sinh rõ ràng là đã đạt đến cấp độ Tôn Cảnh rồi.
“Tán.”
Lục Trường Sinh lập tức loại bỏ phân thân.
Không tiếp tục dung hợp nữa.
Lực lượng bài xích xung quanh hắn liền biến mất.
Đương nhiên Lục Trường Sinh chắc chắn là không cần phải giải thích với ba người này rồi.
“Không phải các người nói du hồn bất tử rất đáng sợ hay sao?”
“Sao mà…”
Lục Trường Sinh còn chưa nói xong liền đột nhiên chạy về phía bên cạnh.
“Vụt.”
Một đao chém vào vị trí mà hắn vừa đứng khi nãy nhưng Lục Trường Sinh đã tránh thoát được.
May mà hiện giờ Lục Trường Sinh là Hóa Hồng Thần Thể.
Nếu như vẫn là Luân Hồi Thần Thể, thì chỉ sợ sẽ không có được tốc độ như vậy, như vậy thì phải cố gắng chịu đựng rồi.
Một đao này kinh khủng như vậy, một đao rơi xuống thì Thần Thể của Lục Trường Sinh chắc chắn sẽ sụp đổ mất.
“Chưa chết?”
Lục Trường Sinh vội xoay người, nhìn tên áo đen ở phía sau.
Hay nói cách khác là du hồn bất tử!
Đối phương vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, không thay đổi chút nào.
Thậm chí ngay cả hơi thở cũng không suy nhược chút nào.
Nhưng chính tay Lục Trường Sinh đã đánh bại đối phương.
Điều này chắc chắn không thể nào sai được.
“Đây chính là du hồn bất tử ư.”
“Ở trong Đăng Thiên Lộ này, du hồn bất tử chính là bất tử, Cho dù ngươi giết hắn như thế nào, cho dù ở ngươi giết chết hắn một trăm lần, một nghìn lần, một vạn lần đi nữa thì du hồn bất tử cũng sẽ không chết, nó có thể lập tức hồi phục như lúc ban đầu.”
“Nếu không thì sao nó có thể được gọi là bất tử cơ chứ.”
Ba người ở Giới Hải đều miễn cưỡng cười nói.
Điều thật sự đáng sợ của du hồn bất tử chính là bất tử.
Một khi gặp phải du hồn bất tử thì chỉ có thể chạy.
Chạy được bao xa thì chạy bao xa.
Thật ra Uông Cửu Chân - vị kiếm khách trước đó cũng có thực lực rất mạnh.
Nhưng mà có tác dụng gì sao?
Bị du hồn bất tử cuốn lấy rồi cuối cùng cũng phải chết.
“Lục mỗ không tin!”
“Thật sự có thứ có thể bất tử ư?”
Ánh mắt Lục Trường Sinh trở nên lạnh lẽo.
“Dung hợp!”
Ngày sau đó hắn lại dung hợp phân thân lần nữa.
Sức mạnh lại tăng vọt đến cảnh giới Tôn Cảnh.
Thậm chí còn là Tôn Cảnh đứng đầu.
Sau đó lại sử dụng một quyền đánh bại du hồn bất tử.
Lần này Lục Trường Sinh tự mình nhìn chằm chằm du hồn bất tử, không dám thả lỏng một khắc nào.
Nhưng du hồn bất tử bị hắn nhìn chằm chằm.
Nhưng cũng không có tác dụng.
Trong nháy mắt, du hồn bất tử lại khôi phục trở lại như ban đầu.
Không hề có chút dấu hiệu nào.
Giống như là trống rỗng xuất hiện vậy.
Hơi thở cũng không có bất cứ sự khác biệt nào.
“Lại thử lại lần nữa”
Lục Trường Sinh lại lần nữa đánh bại du hồn bất tử.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần, sáu lần...
Lục Trường Sinh thử rất nhiều lần.
Thậm chí có lúc thời gian mười hơi thở đều sắp kết thúc, hắn lập tức loại bỏ phân thân.
Du hồn bất tử vẫn luôn né tránh.
Sau đó lại dung hợp phân thân lần nữa, đánh bại du hồn bất tử.
Cứ lặp đi lặp lại tuần hoàn như vậy, cứ liên tục đến mấy canh giờ sau.
Nhưng sau mấy canh giờ, sắc mặt của Lục Trường Sinh lại trở nên rất khó coi.
Du hồn bất tử vẫn còn tồn tại.
Vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, thoạt nhìn không chịu chút tổn thương nào.
Du hồn bất tử này thật sự “bất tử” ư?
Ít nhất là ở Đăng Thiên Lộ là như vậy.
“Chạy thôi!”.
Lúc này, Lục Trường Sinh không nói nhảm thêm gì nữa. Hết chương 1247.



Bạn cần đăng nhập để bình luận