Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 189. Cưỡi “sóng” mà tới, vượt Long Môn lần thứ ba! (2)



Chương 189. Cưỡi “sóng” mà tới, vượt Long Môn lần thứ ba! (2)




Vài ngày sau Lục Trường Sinh đã về tới thành Nam Dương.
Đầu tiên hắn tới vấn an sư phụ Ngô Cảnh trước.
Bệnh tình của Ngô Cảnh dường như lại nặng thêm, có thể sống qua năm nay hay không cũng chưa biết được.
Vốn Lục Trường Sinh còn định thường xuyên tới thành Trạm Hải để lĩnh ngộ Hải Lãng Ý Cảnh, nhưng giờ xem ra không được rồi.
Hắn nhất định phải ở lại thành Nam Dương, cùng sư phụ Ngô Cảnh trải qua quãng thời gian cuối cùng này.
Dù sao thì đời này Lục Trường Sinh chỉ bận lòng vì hai người, một là Văn lão, người bị Lý Kế sát hại, mà Lục Trường Sinh cũng đã giết Lý Kế để trả thù cho Văn lão.
Người còn lại chính là sư phụ Ngô Cảnh.
Mỗi ngày Lục Trường Sinh đều sẽ đến thăm sư phụ một lúc.
Có lẽ Ngô Cảnh cũng biết mình không có nhiều thời gian nữa, thế nên lần nào cũng kéo tay Lục Trường Sinh, thao thao bất tuyệt kể lại những chuyện khi hắn còn trẻ.
Tuy Ngô Cảnh không phải võ giả nhưng lúc còn trẻ vì có y thuật cao minh nên đã đi qua rất nhiều nơi, cũng trải qua rất nhiều chuyện.
Những chuyện trải qua khi còn trẻ được Ngô Cảnh rủ rỉ kể lại, không khỏi khiến người nghe phải kinh ngạc.
Nhưng càng là thế thì trong lòng Lục Trường Sinh lại càng trĩu nặng.
Hôm nay, lúc hoàng hôn vừa buông.
Bên ngoài Diệu Thủ Viên có một đám khách không mời mà tới, tất cả đều là võ giả cao lớn vạm vỡ.
Người qua đường chỉ nhìn qua chứ cũng không quá để ý nhiều.
Trong Diệu Thủ Viên có rất nhiều lang trung, thế nên rất nhiều võ giả trong chốn giang hồ cũng thường tìm tới Diệu Thủ Viên để trị thương.
Bởi vậy chuyện võ giả xuất hiện bên ngoài Diệu Thủ Viên đã không có gì đáng ngạc nhiên nữa.
“Động chủ, đây chính là Diệu Thủ Viên!”
Một võ giả cung kính thưa.
Quách Cửu Linh nheo mắt, lạnh lùng nhìn Diệu Thủ Viên trước mặt.
Lý Kế bị ai giết cũng không quan trọng.
Dù sao trước đó Lý Kế cũng có tiếp xúc với Diệu Thủ Viên, vậy là đủ rồi.
Trước tiên cứ diệt Diệu Thủ Viên đã, nếu không tìm thấy hung thủ sát hại Lý Kế thì lại tiếp tục tìm các thế lực có võ giả Luyện Tạng khác trong thành Nam Dương sau.
Dù sao người có thể giết Lý Kế chắc chắn phải là võ giả Luyện Tạng trở lên.
Cứ giết sạch các thế lực có võ giả Luyện Tạng trong thành Nam Dương thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra hung thủ thôi.
Đây chính là cách làm việc của Quách Cửu Linh.
Hoặc phải nói đây là tác phong của Ly Dương động.
Thô bạo, mãnh liệt, bá đạo!
“Đi thôi.”
Quách Cửu Linh vung tay lên, rất nhiều võ giả Ly Dương động lập tức xông vào Diệu Thủ Viên.
“Các ngươi là ai, sao lại tự tiện xông vào Diệu Thủ Viên?”
Hộ vệ của Diệu Thủ Viên vừa mở miệng ra hỏi một câu, nào biết võ giả Ly Dương động tỏ vẻ lạnh băng, trực tiếp dùng một đao chém bay đầu hắn.
“Xì xì”.
Đầu của hộ vệ Diệu Thủ Viên rơi xuống đất, máu tươi phun như mưa.
Cảnh này khiến người của Diệu Thủ Viên đều bàng hoàng.
Lúc này trong Diệu Thủ Viên đang có rất nhiều học đồ, dược sư và lang trung.
“A... giết người.”
“Chạy mau.”
“Mau trốn đi.”
Người trong Diệu Thủ Viên đều kinh hoảng biến sắc.
Dù thành viên của đội hộ vệ có lao lên thì cũng chỉ là đi tìm chết.
Người của Ly Dương động đều rất lợi hại, kẻ kém nhất cũng là võ giả cấp độ Rèn Cốt, huống hồ gì bên phía chúng còn có rất nhiều võ giả Luyện Tạng.
“Quá yếu.”
“Chỉ bằng những người này mà có thể giết Lý Kế thật sao?”
Quách Cửu Linh rất thất vọng.
Nhưng màn chém giết đẫm máu vẫn không dừng lại.
Lúc này Lục Trường Sinh cũng đang ở trong viện tử của mình tại Diệu Thủ Viên.
Hắn rất sắc bén, đã nghe thấy những tiếng kêu gào thảm thiết.
Thậm chí trong không khí còn phủ đầy mùi máu tươi tanh nồng.
“Diệu Thủ Viên đã xảy ra chuyện gì ư?”
Trong lòng Lục Trường Sinh giật thót.
Hắn nhanh chóng hóa trang thành “Trang Thập Tam” rồi cầm lên đoản kiếm của mình, vội vàng chạy về phía tiếng kêu khóc vang trời kia.
Trong Diệu Thủ Viên lúc này đã chất đầy thi thể.
Có học đồ, dược sư, lang trung và võ giả của đội hộ vệ.
“Dừng tay!”
Cuối cùng Trịnh Nhân Tâm cũng chạy tới.
Là người đứng đầu Diệu Thủ Viên, Trịnh Nhân Tâm thấy chuyện xảy ra trước mặt, ánh mắt như thể sắp phun ra lửa tới nơi.
Hắn hét lớn một tiếng, rút đao xông lên, định ngăn lại đám võ giả xa lạ đang tàn sát khắp nơi kia.
“Bùm”.
Thế nhưng chỉ dính một chiêu mà Trịnh Nhân Tâm lại cảm thấy trong cơ thể có mấy cái xương sườn đã bị đánh gãy, cả người ngã văng ra đất.
Mấy tên võ giả Luyện Tạng còn sót lại trong Diệu Thủ Viên cũng không khác gì, tất cả đều không có sức để đánh trả, chỉ có thể chấp nhận bị đánh tới thương tàn hoặc bị giết ngay tại chỗ.
“Dừng tay, các người mau dừng tay!”
“Diệu Thủ Viên chúng ta có gì đắc tội với các ngươi, mà các người phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?”
Trịnh Nhân Tâm khàn giọng hét lớn.
Lúc này Quách Cửu Linh mới chậm rãi bước tới trước mặt Trịnh Nhân Tâm, ánh mắt hắn lạnh như băng, thản nhiên hỏi: “Lý Kế là đệ tử của bản tọa, lý do này đủ rồi chứ?”
“Lý Kế?”
Trịnh Nhân Tâm như bị đánh một đòn đau, sắc mặt nháy mặt trắng bệch.
Chuyện hắn lo nghĩ hơn một năm cuối cùng vẫn xảy ra.
Có một võ giả Rèn Cốt chạy thoát là thủ hạ của Lý Kế, lúc ấy Trịnh Nhân Tâm đã nổi trận lôi đình.
Có điều người chạy thì cũng chạy rồi, không làm gì được nữa. Hắn chỉ có thể tự an ủi mình, cảm thấy một võ giả Rèn Cốt sẽ chẳng gây ra sóng to gió lớn gì được.
Không ngờ hôm nay võ giả Rèn Cốt chạy thoát kia lại mang tới đại họa diệt môn cho Diệu Thủ Viên!
Trịnh Nhân Tâm nghiến răng, trầm giọng nói: “Nhưng Lý Kế không phải do Diệu Thủ Viên chúng ta giết chết.”
Quách Cửu Linh gật đầu: “Đúng vậy, bản tọa đã nhận ra rồi, chỉ dựa vào đám phế vật ở Diệu Thủ Viên thì không thể giết được Lý Kế.”
“Nhưng không sao, thành Nam Dương nhiều võ giả Luyện Tạng như vậy, bản tọa cứ giết sạch là được rồi.”
“Thà giết lầm còn hơn bỏ sót!”
Trịnh Nhân Tâm nghe thế mắt đỏ vằn lên như sắp chảy ra máu tới nơi! Hết chương 189.



Bạn cần đăng nhập để bình luận