Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1929: Một mình đấu với Thiên Yêu, chiến lực của Đại Đế uy chấn bốn phương!

Rất nhiều người đều thúc giục Tông chủ gửi tin đi.
Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quả quyết gửi tin đi.
Mọi người yên lặng chờ đợi.
Không lâu sau Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông nhận được tin hồi đáp.
Vẻn vẹn chỉ có bốn chữ.
“Tự mình xử lý.”
Nhìn thấy bốn chữ này, tất cả mọi người lập tức minh bạch.
Giữa Bắc Thần Đại Đế và Thiên Yêu chỉ sợ thật sự đã đạt thành một loại hiệp nghị nào đó.
Ngộ Đạo Thánh Tông không chịu tham gia chiến tranh giữa hai giới, có vẻ vì thế đã chọc giận Bắc Thần Đại Đế thật rồi.
“Ngộ Đạo Thánh Tông chúng ta là đạo thống Đại Đế, có đại trận bảo vệ sơn môn thủ hộ, ngay cả Đại Đế cũng không thể phá vỡ, Thiên Yêu thì sao chứ? Lần trước không phải Thiên Yêu cũng không làm gì được đại trận hộ sơn sao?”
“Không sai, chỉ cần chúng ta kiên trì bảo vệ đại trận thì Thiên Yêu cũng không làm gì được Ngộ Đạo Thánh Tông chúng ta.”
“Muốn bảo vệ tông môn đạo thống vẫn phải dựa vào chính mình…”
Tất cả trưởng lão của Ngộ Đạo Thánh Tông đều đã lên tiếng.
Bọn hắn cần ổn định lòng người.
Ngộ Đạo Thánh Tông truyền thừa từ xa xưa, nội tình thâm hậu.
Bọn hắn đã hiểu đạo lý nhất định phải dựa vào chính mình từ lâu.
Bởi vậy qua nhiều năm nhưng Ngộ Đạo Thánh Tông cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đầu nhập vào dưới trướng một vị Đại Đế nào hết.
Hoàn toàn chỉ dựa vào chính mình để đối kháng với cấm khu Thiên Yêu.
Dù về sau cấm khu Thiên Yêu sinh ra một con Thiên Yêu nhưng Ngộ Đạo Thánh Tông vẫn kiên trì dựa vào đại trận bảo vệ sơn môn để đối kháng chính diện với Thiên Yêu như cũ.
Còn Đại Đế ư?
Từ trước tới nay Ngộ Đạo Thánh Tông không hy vọng xa vời gì với Đại Đế.
Dù sao Đại Đế và Ngộ Đạo Thánh Tông cũng không có quan hệ gì.
Nhưng trong tình cảnh này, nếu Bắc Thần Đại Đế và Thiên Yêu đã đạt thành một loại hiệp nghị nào đó.
Cho dù Bắc Thần Đại Đế không tự mình ra tay với Ngộ Đạo Thánh Tông nhưng hành vi này vẫn khiến người ta thất vọng đau đớn.
Bất kể thế nào Thiên Yêu đều là dị tộc.
Đại trận bảo vệ sơn môn vẫn đang rung động dữ dội.
Công kích của Thiên Yêu không hề giảm bớt, thậm chí càng ngày càng mạnh.
“Ổn định.”
Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông và thái thượng trưởng lão tự mình ra tay, ý đồ ổn định đại trận bảo vệ sơn môn.
Bọn hắn đều rất tự tin về đại trận bảo vệ sơn môn này.
Có thể ngăn cản được công kích cấp độ Đại Đế.
“Vù vù.”
Đột nhiên một đám dị thú bay ra từ cấm khu Thiên Yêu.
Toàn bộ đều có thể sánh ngang với cấp độ Đại Thánh.
Thậm chí có không ít dị thú sánh ngang với cửu đạo Đại Thánh.
Nhiều dị thú thế này đủ thấy chúng đều nghe lệnh Thiên Yêu tìm tới Ngộ Đạo Thánh Tông.
Mục đích tất nhiên không thể rõ ràng hơn.
“Thiên Yêu, ngươi muốn phát động đại chiến giữa Nhân tộc và cấm khu Thiên Yêu sao?”
Thấy cảnh này, Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông cũng không ngồi yên được nữa.
Lần trước Thiên Yêu tiến đánh sơn môn Ngộ Đạo Thánh Tông, Ngộ Đạo Thánh Tông kiên trì chịu đựng được vì Thiên Yêu công không có cách nào công phá sơn môn của Ngộ Đạo Thánh Tông.
Nhưng nếu cấm khu Thiên Yêu điều động toàn bộ dị thú thì lại khác.
Trong tình cảnh này, bất cứ lực lượng nào nghiêng lệch cũng có thể dẫn tới thay đổi.
Trước kia Ngộ Đạo Thánh Tông không sợ cấm khu Thiên Yêu toàn diện khai chiến với mình.
Bởi chính Ngộ Đạo Thánh Tông cũng có nội tình thâm hậu.
Dù sao cấm khu Thiên Yêu cũng là dị tộc. Nếu chúng dám dốc toàn bộ lực lượng thì không còn là ân oán cá nhân nữa.
Mà là đại chiến giữa Nhân tộc và dị thú rồi.
Lúc đó chắc chắn sẽ có cường giả Nhân tộc nhúng tay vào.
Ngộ Đạo Thánh Tông cũng có một ít thế lực tông môn hữu hảo sẽ viện trợ.
Nhưng giờ đã khác trước.
Hiện giờ cấm khu Thiên Yêu dám dốc toàn bộ lực lượng, chỉ sợ cũng vì chúng đã đạt được một ít hứa hẹn.
Có lẽ sẽ không có ai tới trợ giúp Ngộ Đạo Thánh Tông.
Đây chính là sức ảnh hưởng của vị “Bắc Thần Đại Đế” kia.
“Ầm ầm.”
Sau khi vô số dị thú tiến hành công kích, quả thực đại trận bảo vệ sơn môn của Ngộ Đạo Thánh Tông đã phải tiếp nhận áp lực cực lớn, dường như còn lung lay muốn đổ.
Dù hiện giờ có thể chèo chống nhưng sau này thì sao?
Mười ngày?
Một tháng?
Ba tháng hay thậm chí một năm?
Chỉ sợ đại trận bảo vệ sơn môn của Ngộ Đạo Thánh Tông không chống đỡ được lâu như vậy.
Cuối cùng đại trận bảo vệ sơn môn sẽ sụp đổ.
“Nhất định sẽ có cách…”
Đám người Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông và các trưởng lão bắt đầu gửi tin cho hảo hữu thân quen của mình.
Thậm chí còn gửi tin cho các thế lực tông môn hữu hảo.
Và cả Đại Đế!
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Mười ngày, một tháng, ba tháng…
Đã ba tháng trôi qua.
Đại trận bảo vệ sơn môn của Ngộ Đạo Thánh Tông vẫn đang chống đỡ như cũ, không có dấu hiệu sụp đổ.
Thế nhưng trong lòng rất nhiều người của Ngộ Đạo Thánh Tông đã càng ngày càng lạnh ngắt.
Tuyệt vọng.
Suốt ba tháng qua bọn hắn đã nghĩ hết mọi biện pháp.
Cũng gửi tin cho bất cứ người hoặc là thế lực nào có thể trợ giúp Ngộ Đạo Thánh Tông.
Thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Không có bất cứ người hoặc thế lực nào chịu tới giúp Ngộ Đạo Thánh Tông.
Đồng thời còn âm thầm hồi đáp một câu.
Bắc Thần Đại Đế!
Dường như Bắc Thần Đại Đế đã lấy chiến tranh hai giới làm lý do để ngăn cản các thế lực khác cứu viện Ngộ Đạo Thánh Tông.
Lại có liên quan tới Bắc Thần Đại Đế.
Bắc Thần Đại Đế vì chiến tranh hai giới, vì lôi kéo cấm khu Thiên Yêu mà không tiếc từ bỏ Ngộ Đạo Thánh Tông.
Đương nhiên một phần lý do cũng vì Bắc Thần Đại Đế liên tục lôi kéo Ngộ Đạo Thánh Tông nhưng Ngộ Đạo Thánh Tông mãi không chịu tham gia chiến tranh hai giới.
Thế nên Bắc Thần Đại Đế từ bỏ Ngộ Đạo Thánh Tông cũng là chuyện bình thường.
“Đúng là đại kiếp… Xem ra lần này Ngộ Đạo Thánh Tông chúng ta khó thoát tai kiếp rồi.”
Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông thở dài một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận