Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 820: Lục Trường Sinh miểu sát Chân Thần! Cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, Thần Vương giáng lâm! (2)

Chương 820: Lục Trường Sinh miểu sát Chân Thần! Cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, Thần Vương giáng lâm! (2)
Thất bại thảm hại.
Thậm chí ngay mạng cũng mất.
Lục Trường Sinh và Dương Mậu xuống lôi đài.
Dương Mậu dẫn Lục Trường Sinh tới động phủ của hắn.
"Lục đạo hữu, thực lực của ngươi đúng là khiến Dương mỗ chỉ biết than thở. Dương mỗ tu hành bảy tám trăm năm rồi, tự thấy thực lực của ta không coi là yếu. Nhưng so với Lục đạo hữu lại là khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không cách nào sánh được."
"Lục đạo hữu có thực lực như vậy, chắc hẳn một khi ra tay thì có thể thành công chém giết Chân Thần, thu hoạch được mảnh vỡ Thần Linh."
Dương Mậu cảm thán.
"Dương đạo hữu, hay là nói một chút về Chân Thần đi, tình báo của ngươi là về vị Chân Thần nào?"
Lục Trường Sinh hỏi thẳng.
Dương Mậu trầm giọng nói: "Ta lấy được tình báo về Phục Sơn Chân Thần của thần triều Phục Sơn."
"Phục Sơn Chân Thần là Chân Thần từ xa xưa nhưng không phải Thần Vương."
"Chỉ vì thần triều của hắn nằm giữa thần triều của vài vị Thần Vương nên đã qua nhiều năm mà cũng không có người thử đối phó với Phục Sơn Chân Thần."
"Ta tiềm phục tại thần triều Phục Sơn hơn mười năm, rốt cuộc tìm được vị trí cụ thể Phục Sơn Chân Thần ẩn thân."
"Nếu Lục đạo hữu ra tay, nhất định có thể chém giết Phục Sơn Chân Thần."
Dương Mậu nói ra tình báo của hắn.
"Phục Sơn Chân Thần?"
Lục Trường Sinh chưa từng nghe nói qua.
Nhưng được vây giữa thần triều của Thần Vương có nghĩa gì thì Lục Trường Sinh vẫn có thể nghe hiểu.
Nói cách khác, muốn chém giết Phục Sơn Chân Thần có lẽ không khó.
Nhưng sau khi chém giết Phục Sơn Chân Thần thoát thân lại có vẻ khó.
Dương Mậu lấy ra địa đồ.
Hắn chỉ vào địa đồ rồi nói: "Bốn phía xung quanh thần triều Phục Sơn đều là thần triều, ba thần triều trong đó đều có Thần Vương tọa trấn. Chỉ có thần triều ở phía Nam là Chân Thần phổ thông."
"Ba Thần Vương kia muốn đuổi tới chỗ Phục Sơn Chân Thần nhanh nhất cũng mất một khắc đồng hồ."
"Thế nên Lục đạo hữu nếu có thể chém giết Phục Sơn Chân Thần thật nhanh rồi rút lui từ mặt phía Nam, thì có khả năng sẽ đào tẩu thành công, không bị Thần Vương chặn đường."
"Đương nhiên chuyện này chắc chắn có nguy hiểm, phải xem Lục đạo hữu có nguyện ý mạo hiểm hay không đã."
Dương Mậu nói xong thì ngừng, chỉ lẳng lặng chờ Lục Trường Sinh đưa ra quyết định.
Lục Trường Sinh hơi nheo mắt.
Tầm mắt đảo qua địa đồ, trong lòng cũng đang không ngừng cân nhắc.
Một khắc đồng hồ...
Kỳ thực nếu có một khắc đồng hồ thật thì Lục Trường Sinh chắc chắn có thể an toàn rời khỏi thần triều Phục Sơn.
Nhưng thật sự sẽ có một khắc đồng hồ sao?
Điều này chưa chắc.
Một khắc đồng hồ chỉ là Dương Mậu tính ra thôi.
Vạn nhất Thần Vương đang ở gần thần triều Phục Sơn thì sao đây?
Ba mặt đều là thần triều có Thần Vương trấn giữ.
Kỳ thực biến số rất lớn.
Chỉ sai sót một chút sẽ bị Thần Vương chặn đường.
Đến lúc đó hơn phân nửa chỉ có một con đường chết.
Dương Mậu bán tình báo lâu như vậy nhưng vẫn không thể bán đi.
Chỉ sợ đây mới là nguyên nhân trọng yếu nhất.
Phục Sơn Chân Thần không khó giết.
Cái khó là làm thế nào toàn thân trở ra?
"Đạo hữu có Đại Na Di Phù không?"
Dương Mậu đột nhiên lên tiếng.
"Có."
Lục Trường Sinh tất nhiên đã chuẩn bị sẵn Na Di Phù, bất kể là Đại Na Di Phù hay Tiểu Na Di Phù đều có rất nhiều.
"Có Đại Na Di Phù thì tốt."
"Thực sự không ổn thì trực tiếp sử dụng Đại Na Di Phù. Chỉ cần không phải xui xẻo na di đến trước mặt Thần Vương vậy sẽ không có vấn đề gì."
"Nhưng mấu chốt nhất là trong thời gian một khắc đồng hồ đạo hữu có thể chém giết Phục Sơn Chân Thần hay không?"
Dương Mậu trầm giọng nói ra.
Một khắc đồng hồ!
Kỳ thực thời gian này rất ngắn.
Rất nhiều Võ Thánh đỉnh tiêm liên thủ vây giết một vị Chân Thần.
Nếu muốn đánh bạo một vị Chân Thần, một khắc đồng hồ có lẽ không đủ.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều Võ Thánh khó lòng săn giết được Chân Thần.
Không có khả năng miểu sát.
Chỉ có thể từ từ hao tổn.
Một khi hao tổn thì biến số lại nhiều thêm.
Một khi Thần Linh khác chạy đến, Võ Thánh hoặc là Nguyên Anh Chân Quân sẽ gặp nguy hiểm.
Miểu sát được không là điểm mấu chốt.
Lục Trường Sinh cân nhắc một chút.
Hắn nào chỉ là có thể miểu sát hay không?
Nói thẳng ra là chắc chắn có thể miểu sát!
Đây cũng là lý do Lục Trường Sinh dám một thân một mình săn giết Chân Thần.
"Được, Lục mỗ đáp ứng!"
Rốt cục Lục Trường Sinh cũng ngẩng đầu, hắn chậm rãi nói ra.
Thành Phục Sơn, đô thành của thần triều Phục Sơn.
Lúc này, một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào thành Phục Sơn.
"Là gia quyến của Trương đại nhân, cho đi."
Binh lính thủ thành nhìn thấy đại biểu thân phận trên xe ngựa thì không dám điều tra, lập tức cho đi.
Bất kể ở nơi nào, đặc quyền luôn luôn tồn tại.
Dù là tại thần triều, nơi có vô số sức mạnh tín ngưỡng, nhưng quan viên thần triều cũng vẫn có đặc quyền như cũ, không phải là tồn tại sĩ tốt thủ thành nhỏ nhoi có thể đắc tội. ‌
Trương đại nhân chủ nhân của xe ngựa quyền cao chức trọng, những sĩ tốt này nào dám điều tra đội xe của Trương đại nhân?
Đây không phải là chán sống à?
Thế là xe ngựa chậm rãi tiến vào thành Phục Sơn.
Trong xe ngựa đúng thật là gia quyến của Trương đại nhân.
Nhưng ngoài ra còn có hai tên khách không mời mà đến, chính là Lục Trường Sinh và Dương Mậu.
Dương Mậu đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.
Trên thực tế Trương gia này vẫn luôn là tay trong của Dương Mậu.
Chỉ vì sẽ có một ngày có thể dùng đến.
Mà bây giờ đúng là Dương Mậu dùng đến rồi.
Dùng xe của Trương gia có thể thuận lợi tiến vào thành Phục Sơn.
Dù võ giả không có khả năng vận dụng sức mạnh siêu phàm.
Nhưng võ giả dù sao cũng khác với người bình thường, họ có thể rất kiên nhẫn dùng các loại thủ đoạn lôi kéo, bồi dưỡng, khống chế những người bình thường trong Thần Vực.
Sau đó mượn lực lượng của người bình thường, lặng lẽ ẩn núp trong thần triều.
Nếu như không có đường dây Trương gia này, Lục Trường Sinh và Dương Mậu muốn thuận lợi tiến vào thành Phục Sơn chỉ sợ sẽ rất khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận