Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 12. Người người kinh hãi, trở thành học đồ dược sư! (2)



Chương 12. Người người kinh hãi, trở thành học đồ dược sư! (2)




Lục Trường Sinh lấy chỗ vàng bạc mình đã giấu kỹ ra.
Chỗ trang sức châu báu kia Lục Trường Sinh không động tới.
Trước mắt hắn chỉ lấy vàng bạc và ngân phiếu.
Trang sức châu báu cần bán sang tay, nếu thế sẽ rất dễ để lại dấu vết.
Dù sao thì các loại trang sức châu báu này đều là tang vật không rõ nguồn gốc.
Lục Trường Sinh lấy vàng bạc xong lại thuận lợi quay về Diệu Thủ Viên.
Hắn tính thử, tám trăm lạng trừ đi số trang sức châu báu kia thì còn khoảng năm trăm lạng.
Có điều năm trăm lạng cũng đủ dùng rồi.
Tiếp theo hắn chỉ cần làm hai việc.
Một là tới võ quán học tập, hoặc đơn giản hơn là cứ tìm mua một ít vũ kỹ bình thường.
Hai là mua dược thiện, dùng để luyện tập Đại Hà Tráng Huyết công.
Lục Trường Sinh cải trang một chút, dán chòm râu giả dưới cánh mũi, mặt cũng dùng thảo mộc bôi thành màu vàng, nhìn qua như một người trung niên.
Sau đó Lục Trường Sinh ra cửa, tới thẳng dược phô.
Có tới tám phần dược phô tại thành Nam Dương đều nằm dưới trướng Diệu Thủ Viên.
Lục Trường Sinh đương nhiên sẽ không tới dược phô dưới trướng Diệu Thủ Viên mua dược thiện để tránh bại lộ thân phận.
Hắn tới một dược phô nhỏ do người khác tự mở.
Lão bản của dược phô là một tiểu lang trung, dựa vào khám bệnh kê đơn và bán một ít dược liệu để nuôi gia đình sống qua ngày.
Lục Trường Sinh đi vào, lang trung thấy hắn thì điềm đạm hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lục Trường Sinh lắc đầu: “Ta không tới khám bệnh, ta tới để mua thuốc.”
“Hả? Vậy ngươi có đơn thuốc không?”
“Không có, ta tới mua dược thiện dùng để luyện võ.”
“Dược thiện?”
Lang trung như thể có điều suy nghĩ, hắn nhìn qua Lục Trường Sinh rồi gật đầu nói: “Luyện võ chủ yếu là để gia tăng khí huyết, trong thành Nam Dương này nổi tiếng nhất là dược thiện của Diệu Thủ Viên.”
“Nhưng lão phu có phương thuốc cổ gia truyền cũng không kém cạnh gì so với dược thiện của Diệu Thủ Viên.”
“Phương thuốc cổ của nhà ta có tên là Bát Trân Bổ Huyết Tán. Được luyện thành từ tám loại dược liệu quý báu, có ích rất lớn với gia tăng khí huyết trong lúc luyện võ.”
“Thế nhưng đây là phương thuốc cổ nên giá cũng rất đắt, phải xem các hạ có đủ bạc để mua hay không.”
Mắt Lục Trường Sinh sáng rực lên.
“Hiệu quả thật sự tốt hơn dược thiện của Diệu Thủ Viên sao?”
“Đương nhiên là thật. Lão phu mở dược phô ở đây đã lâu năm, chẳng lẽ ta còn lừa ngươi được sao?”
Lục Trường Sinh gật đầu, lời này nói cũng đúng.
Lang trung có dược phô tổ truyền, thế nên sẽ không dám nói dối lừa người...
“Bát Trân Bổ Huyết Tán của nhà ngươi bán thế nào?”
“Một bộ Bát Trân Bổ Huyết Tán giá chín lạng bạc, một bộ này có thể sử dụng trong ba ngày.”
“Chín lạng bạc? Dược thiện của Diệu Thủ Viên cũng chỉ có bảy lạng một bộ.”
“Nhưng Bát Trân Bổ Huyết Tán của lão phu có hiệu quả cao hơn!”
Lục Trường Sinh không khỏi do dự.
Đối phương hẳn là không dám nói dối.
Dù đúng là có hơi đắt nhưng hắn lại không dám đi mua dược thiện của Diệu Thủ Viên.
“Được rồi, lấy hai bộ trước đi.”
Lục Trường Sinh trực tiếp mua hai bộ Bát Trân Bổ Huyết Tán.
Lang trung nghe thế thì mừng lắm, hắn biết người luyện võ một khi đã sử dụng dược thiện thì sẽ phải dùng trong thời gian dài, cũng có nghĩa đây sẽ là vị khách lâu dài của nhà hắn đấy!
Sau khi mua xong hai bộ Bát Trân Bổ Huyết Tán Lục Trường Sinh trực tiếp tìm tới võ quán.
Hắn muốn học một ít vũ kỹ nên đương nhiên chỉ có thể tới võ quán tìm hiểu.
Lục Trường Sinh tìm được một nơi gọi là “võ quán Phi Hạc”.
Vừa vào cửa đã thấy một nam nhân trung niên nhiệt tình ra đón: “Ngươi muốn học võ công sao? Võ quán Phi Hạc của chúng ta chính là một trong những võ quán lớn nhất thành Nam Dương này, ở đây có rất nhiều cao thủ...”
Nam nhân cứ không ngừng khoe khoang, nhưng Lục Trường Sinh lại chẳng để ý mấy.
Hắn thấy trong phòng hình như có người đang truyền thụ võ nghệ cho người của võ quán.
Lục Trường Sinh nghĩ một lát rồi hỏi: “Ta có thể đi xem qua không?”
“Đương nhiên là được.”
Nam tử trung niên dẫn Lục Trường Sinh vào một gian phòng bên trong võ quán.
Phòng này rất rộng, bên trong có hai ba mươi đệ tử, trong đó có một người cao lớn đang diễn luyện võ công.
“Đây là Mạnh sư phụ của võ quán, Kim Cương quyền của hắn mạnh mẽ bá đạo, không có mấy đối thủ chống lại được.”
Nam tử trung niên giới thiệu.
Mấy câu vớ vẩn như không có đối thủ gì đấy Lục Trường Sinh tự động bỏ qua hết.
Hắn khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm Mạnh sư phụ.
Mạnh sư phụ tung ra một quyền khiến Lục Trường Sinh cảm nhận được một dòng khí huyết đáng sợ bùng nổ, hệt như sóng nhiệt cuồn cuộn dâng trào, khắp phòng chẳng khác nào vừa có “gió ấm” thổi qua.
Đây chính là khí huyết!
Mạnh sư phụ trước mặt rõ ràng có khí huyết vô cùng cường hãn.
Mạnh sư phụ đấm một cú lên tảng đá lớn, tảng đá nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Đây là sức mạnh có thể phá vỡ cả đá!
Các đệ tử bên dưới đều trợn to mắt, bên trong tràn đầy hưng phấn.
Mạnh sư phụ cười nói: “Thấy rồi chứ? Đây chính là sức mạnh của khí huyết!”
“Tầng thứ nhất của võ đạo chính là Luyện Thể, Luyện Thể lại chia thành ba giai đoạn, lần lượt là Tráng Huyết, Rèn Cốt, Luyện Tạng.”
“Bản chất của ba giai đoạn Luyện Thể chính là rèn luyện thân thể, xây dựng một trụ cột thật kiên cố. Trụ cột ban đầu càng vững chắc thì thành tựu võ đạo sau này sẽ càng cao.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận