Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1256. Trời giáng thần chưởng diệt Khư Sơn (2)



Chương 1256. Trời giáng thần chưởng diệt Khư Sơn (2)




Sau khi cải tạo thành huyết duệ cũng không thể xếp vào cấp cao.
Huyết duệ cấp cao ngược lại sẽ hại hai người họ.
Dù sao, nếu như bị thần triều Văn Hoa phát hiện, sự yên bình của bọn họ sẽ hoàn toàn bị phá vỡ
Sau khi hai giọt máu tươi tiến vào trong mi tâm, ý thức hai người dường như bùng nổ.
“Ầm.”
Ý thức hai người trống rỗng, sau đó yếu đuối ngã trên mặt đất, thừa nhận đau đớn kịch liệt.
Lục Trường Sinh trực tiếp khiến hai người hôn mê bất tỉnh.
Đỡ gặp phải kịch liệt đau đớn.
Thật ra, thời gian cải tạo không dài.
Nhiều nhất cũng chỉ mấy canh giờ thôi.
Thành Thánh Chu cũng vô cùng an toàn.
Sau khi Lục Trường Sinh làm xong, hắn nhẹ lướt đi.
Cả tòa dinh thự chỉ còn lại hai người Triệu Thư Văn và Tần Tuyền.
Đại khái qua mấy canh giờ, hai người từ từ tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh lại, Tần Tuyền và Triệu Thư Văn bốn mắt nhìn nhau, lập tức tìm kiếm khắp bốn phía.
Kết quả, Lục Trường Sinh vậy mà biến mất không thấy bóng dáng.
“Lục tiên sinh quả thật vẫn đi rồi…”
Triệu Thư Văn hồn xiêu phách lạc nói.
Tần Tuyền lại không thương cảm như vậy.
Nàng mở to hai mắt, cẩn thận cảm nhận biến hóa thân thể, trong lòng tràn ngập vui mừng thật lớn.
“Cơ thể của ta…chưa bao giờ tốt như này.”
“Tướng công, ngươi cảm giác thế nào?”
Tần Tuyền hỏi.
“Ta…Ta cũng chưa từng cảm thấy tốt như bây giờ. Trước kia cơ thể của ta hơi gầy yếu, nhưng hiện tại dường như đang tràn ngập một nguồn năng lực bất tận, giống như tất cả những suy yếu trước kia đã tiêu tan.”
“Đây là thần vật, đây là căn cơ Linh Thể sao?”
“Tạ ơn Lục tiên sinh…”
Triệu Thư Văn vô cùng kích động.
Hắn hướng về phía ngoài cửa, cung kính thi lễ.
Đó là sự cảm kích của hắn với Lục Trường Sinh.
Đương nhiên, bọn họ không biết bản thân đã biến thành huyết duệ, mà không phải căn cơ Linh Thể.
Tuy nhiên, biến thành huyết duệ, loại ưu đãi này còn tốt hơn luyện hóa thần vật, đúc thành căn cơ Linh Thể.
Sau này bọn họ tự nhiên có thể chậm rãi cảm nhận được đủ chỗ tốt không yể tưởng tượng được.

Thời gian thấm thoát trôi, đã qua ba tháng.
Lục Trường Sinh đã sớm rời khỏi thành Thánh Chu được ba tháng.
Trong ba tháng này, Lục Trường Sinh không gấp gáp đi đường, mà hắn chậm rãi từ từ hành tẩu, tương đương với du lịch thần triều Văn Hoa.
Vốn dĩ hắn muốn thử chút vận khí.
Nhìn xem có thần vật, hoặc là manh mối mảnh vỡ bia mộ Hồng Trần Tiên hay không.
Kết quả, đã ba tháng mà hắn không thu hoạch được gì.
Xem ra vận khí của hắn không tốt như trong tưởng tượng.
Nói cách khác, hắn không có cả một tia khí vận ở thần triều Văn Hoa.
Vận khí này tất nhiên tốt không đi đến đâu.
Tuy nhiên, hiện giờ Lục Trường Sinh rốt cục đến châu thành Tùy châu, tên là Tùy thành.
Tùy thành vô cùng phồn hoa.
Đây là một thành thị thương mại, người lui tới lui lại để làm ăn rất nhiều.
Các loại thương phẩm cũng rực rỡ muôn màu.
Dù sao, giao thông Tùy thành vô cùng thuận tiện, hơn nữa vị trí địa lý bốn phương thông suốt, còn có đường thủy, gần như là đầu mối giao thông then chốt của thần triều Văn Hoa.
Có vị trí như vậy, lại trong hoàn cảnh thần triều Văn Hoa thiên hạ thái bình, thương mậu tất nhiên vô cùng phồn thịnh.
Lục Trường Sinh đi vào châu thành Tùy châu, chuyện đầu tiên phải làm là gì?
Đương nhiên phải đi Tàng Thư Thất của học cung!
Cố gắng trong Tàng Thư Thất của học cung Tùy thành tìm được một số ghi chép về “đồ án”.
Người bình thường không thể Tàng Thư Thất của học cung vào.
Nhưng nộp tiền là vào được.
Lục Trường Sinh nộp bạc, thuận lợi tiến nhập Tàng Thư học cung Thất.
Bên trong có rất nhiều người đọc sách của học cung đang lật xem tư liệu.
Lục Trường Sinh cũng không biết rốt cuộc manh nằm trong quyển sách nào trong vạn cuốn sách này.
Bởi vậy, hắn dứt khoát lật xem toàn bộ sách trong đây một lần.
Lục Trường Sinh cầm lấy từng quyển sách, sau đó nhanh chóng lướt sách.
Tốc độ lật sách cực nhanh, không thể hình dung bằng đọc nhanh như gió, dù sao ý thức Lục Trường Sinh căn bản chỉ cần thô sơ giản lược quét qua là được.
Nhưng phải mở sách ra.
Hiệu suất này thật ra không cao.
Thế nhưng, hành động như vậy của Lục Trường Sinh lại khiến rất nhiều người trong Tàng Thư Thất chú ý.
Một ít người đọc sách trong học cung khẽ cau mày.
Cảm thấu Lục Trường Sinh hơi “bại hoại nhã nhặn”.
Nhưng bọn họ không nói gì thêm.
“Soạt soạt soạt.”
Cả Tàng Thư Thất chỉ còn lại tiếng lật sách.
“Hửm?”
Mấy canh giờ sau, trong lòng Lục Trường Sinh vừa động.
Hắn quả thực lập được một tia manh mối.
Trong một cuốn bút kỹ cũ có một dòng ghi chép.
“Âu thị giỏi luyện khí, rèn đúc Thiên Lô trấn áp khí vận.”
Chỉ cầu này còn chưa khiến Lục Trường Sinh chú ý.
Nhưng quan trọng sau những câu này còn có một bức vẽ.
Trong bức vẽ là một cái đỉnh lớn.
Thứ Lục Trường Sinh chú ý không phải đỉnh lớn mà là một ký hiệu trên đỉnh lớn.
Giống y hệt đồ án trên mảnh vỡ bia mộ Hồng Trần Tiên của Lục Trường Sinh.
“Đúng rồi, Âu thị, đây là ký hiệu của Âu thị!”
Lục Trường Sinh rất vui mừng.
Không ngờ vừa mới tới Tùy châu đã mò được manh mối.
Vì thế hắn tiếp tục tìm kiếm.
Có manh mối về Âu thị, quá trình tìm kiếm dễ dàng hơn.
Tuy rằng ghi chép về Âu thị rất ít, nhưng dù sao cũng tùng có thanh danh rất lớn ở Tùy châu, mặc kệ qua bao nhiêu năm, vẫn còn một sô truyền thuyết lưu truyền lại.
Ví dụ như, Âu thị giỏi luyện khí, trước kia tổ tiên Âu thị Âu Dã Tử từng luyện chế rất nhiều bảo vật chấn danh một thời.
Âu thị từng lấy một ngọn núi làm khu vực luyện khí, lấy trời đất làm lô rồi từ đó luyện khí.
Quả thực nổi danh rất lớn
Mà ngọn núi ngày xưa Âu thị lấy để luyện khí, hiện tại chính là Khư Sơn cách thành hai mươi dặm
“Khư Sơn sao?”
Lục Trường Sinh rời khỏi Tàng Thư Thất của học cung, trực tiếp đến Khư Sơn ở ngoại thành Tùy thành.
Hắn đi tới Khư Sơn.
Xung quanh là một khu rừng câu xanh tốt.
Tuy nhiên, ẩn trong rừng cây xanh ngắt lại mơ hồ có cảm giác đổ nát thê lương.
Lục Trường Sinh cẩn thận nhớ lại miêu tả trong bộ sách của học cung. Hết chương 1256.



Bạn cần đăng nhập để bình luận