Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 414. Người có tên, cây có bóng! Lục Trường Sinh nghịch phạt Thần Tàng, tạo nên uy danh tối cao! (2)



Chương 414. Người có tên, cây có bóng! Lục Trường Sinh nghịch phạt Thần Tàng, tạo nên uy danh tối cao! (2)




Tại sao nhiều năm như vậy, Cổ Vực không có ai phát hiện chỗ tốt của lĩnh vực viên mãn với sức mạnh tâm tinh?
Lục Trường Sinh cảm thấy, e rằng không đơn giản như vậy.
Nếu lĩnh vực muốn viên mãn, vô cùng khó khăn.
Yêu cầu đối với ngộ tính rất cao.
Không đủ ngộ tính, muốn dựa vào sự kiên trì để cảm ngộ lĩnh vực tới viên mãn, về cơ bản là không thể nào.
“Lục Trường Sinh.”
Lúc này, một luồng âm thanh nhẹ nhàng truyền vào trong tai Lục Trường Sinh.
“Bái kiến trưởng lão!”
Lục Trường Sinh chợt thấy một trưởng lão điện Chấp Pháp từ trong đám người đi tới trước mặt hắn.
Mỗi một trưởng lão điện của Cổ Vực Thiên Tông đều có phục sức cố định, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Trưởng lão trước mắt là điện Chấp Pháp.
Điện Chấp Pháp này là đặc biệt nhắm vào đệ tử.
Hầu như không có đệ tử nào thích trưởng lão điện Chấp Pháp.
Lục Trường Sinh cũng rất nghi hoặc, tại sao trưởng lão điện Chấp Pháp lại tới tìm mình?
Hắn cũng không làm trái với quy củ của Cổ Vực Thiên Tông.
Điện Chấp Pháp cũng không có lý do gì để xử phạt hắn.
“Ngươi là hạt giống chân truyền của Bắc Vực Thiên Tông, Bắc Vực Thiên Tông và Cổ Vực Thiên Tông là một thể thống nhất. Vì vậy, ngươi cũng là hạt giống chân truyền của Cổ Vực Thiên Tông.”
“Ô Thanh Y làm trái quy củ, tự tiện chặn đánh hạt giống chân truyền của Cổ Vực Thiên Tông.”
“Sau khi điện Chấp Pháp thông qua bàn bạc, nhất chí quyết định tiêu diệt toàn bộ Ô gia.”
“Mới vừa rồi, mười ba bị trưởng lão điện Chấp Pháp cùng hành động, đã tiêu diệt Ô gia.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Lục Trường Sinh hơi kinh ngạc, đệ tử của Cổ Vực Thiên Tông xung quanh càng thêm khiếp sợ.
“Ô gia bị diệt?”
“Gia tộc của Ô Thanh Y, đây chính là võ đạo thế gia, có năm Đại Thần Tàng lớn đó.”
“Ô Thanh Y đã chết, nói đúng hơn, Ô gia chỉ còn bốn Thần Tàng.”
“Nhưng, cho dù chỉ có bốn Thần Tàng, đó cũng là võ đạo thế gia rất tốt. Cổ Vực Thiên Tông ta bao che khuyết điểm như vậy từ lúc nào vậy?”
“Còn hơn cả bao che khuyết điểm? Lục sư huynh chính là trọng điểm chú ý của Cổ Vực Thiên Tông, trọng điểm bảo vệ. Sau này ai dám không để ý quy củ mà đối phó Lục sư huynh, chỉ sợ là chán sống rồi!”
“Đúng vậy, diệt Ô gia không tính là gì. Đây là cảnh cáo Từ Hạo Thiên của Hoàng Thiên Tông. Nếu như Từ Hạo Thiên còn dám làm ra động tĩnh gì nhắm vào Lục sư huynh, Cổ Vực Thiên Tông ta cũng sẽ không ý, trực tiếp vứt bỏ quy củ, chém chết Từ Hạo Thiên!”
Mọi người xôn xào bàn tán.
Bọn họ đều biết nguyên nhân Ô Thanh Y chặn đường đánh Lục Trường Sinh, cũng là vì Từ Hạo Thiên.
Mà Từ Hạo Thiên chính là chân truyền của Hoàng Thiên Tông!
Thậm chí còn là sự tồn tại đứng đầu trong nhóm chân truyền.
Có hi vọng bước khỏi một bước quan trọng kia.
Từ Hạo Thiên không trực tiếp động thủ với Lục Trường Sinh, chuyện này còn có đường cứu vãn.
Cổ Vực Thiên Tông cũng sẽ không trực tiếp đối phó Từ Hạo Thiên.
Nhưng nếu như Từ Hạo Thiên lại ra tay lần nữa, hoặc tìm người ra tay.
Đó chính là phá vỡ quy củ.
Đến lúc đó, Cổ Vực Thiên Tông cũng sẽ không nhân nhượng!
Chỉ sợ có phải liều mạng trở mặt với Hoàng Thiên Tông, cũng nhất định phải chém chết Từ Hạo Thiên!
Nếu không, sao Cổ Vực Thiên Tông có thể vững chân tại Cổ Vực được?
“Đa tạ trưởng lão!”
Lục Trường Sinh cung kính hành lễ.
Loại cảm giác được “bảo vệ” và “săn sóc” này thật sự rất tốt.
Chỉ sợ hắn một thân một mình đã quen, gặp phải chuyện gì cũng là tự mình giải quyết.
Nhưng được tông môn săn sóc, cảm giác vẫn là rất tốt.
Đây chính là chỗ tốt khi có bối cảnh, có chỗ dựa.
Trưởng lão điện Chấp Pháp gật đầu.
Một chút “chuyện nhỏ” như vậy, thật ra không cần phái hẳn một vị trưởng lão Thần Tàng đặc biệt tới báo cho Lục Trường Sinh.
Nhưng hắn vẫn phải tới.
Hơn nữa còn là điện chủ điện Chấp Pháp đặc biệt dặn dò.
Mục đích rất đơn giản, chính là nói cho Lục Trường Sinh không phải sợ, phía sau còn có cả Cổ Vực Thiên Tông chống đỡ!
Đây chính là đãi ngộ của “chân truyền.”
Mà không phải là hạt giống chân truyền gì đó.
Rõ ràng, Lục Trường Sinh phạt Thần Tàng, đã dẫn đến sự coi trọng của cao tầng Cổ Vực Thiên Tông.
Đây là thiên tài hiếm có của Cổ Vực Thiên Tông.
Thậm chí, thiên phú còn đáng sợ hơn so với Từ Hạo Thiên của Hoàng Thiên Tông.
Rõ ràng là trọng điểm bảo vệ của Cổ Vực Thiên Tông.
Rất nhanh, trưởng lão điện Chấp Pháp rời đi.
Lục Trường Sinh quay về viện.
“Ô gia cũng bị trưởng lão điện Chấp Pháp điều động, trực tiếp tiêu diệt sạch. Xem ra những thế lực khác của Cổ Vực nên biết tầm quan trọng của ta rồi.”
“Chắc sẽ không lại xuất hiện tình huống Thần Tàng tới chặn đánh ta.”
“Tiếp theo còn phải tiếp tục nghỉ ngơi mấy ngày, ít nhất phải đợi lực tâm linh khôi phục hoàn toàn.”
Lực tâm linh của Lục Trường Sinh bị tiêu hao hết sạch trong một trận đánh ở đầm lầy Hoàng Kim.
Tuy Cảm Tri Lĩnh Vực viên mãn, tương đương với thời gian nghỉ ngơi ba ngày.
Nhưng thời gian ba ngày cũng không đủ để hoàn toàn khôi phục lực tâm linh, còn phải tiếp tục nghỉ ngơi thêm mấy ngày mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Không có lực tâm linh, đòn sát thủ lớn nhất của Lục Trường Sinh, không có cách nào thi triển lĩnh vực hoá thật.
Chuyện này không thể nghi ngờ sẽ khiến Lục Trường Sinh rất bị động.
Cho nên, Lục Trường Sinh liền sống ở trong viện của Cổ Vực Thiên Tông, lặng lẽ khôi phục lực tâm linh.
...
Khu vực tầng thứ hai của Cổ Vực, Từ Hạo Thiên khoanh chân ngồi dưới đất.
Ở trước mặt hắn là là một ông già râu tóc bạc phơ.
Từ Hạo Thiên biết thân phận của đối phương, Phó điện chủ của điện Chấp Pháp.
Hôm nay, Phó điện chủ tự mình tìm tới tận cửa rồi.
“Từ Hạo Thiên, Ô Thanh Y chết rồi, bị Lục Trường Sinh chém.”
“Liên luỵ cả Ô hia cũng bị điện Chấp Pháp của Cổ Vực Thiên Tông cứng rắn huỷ diệt. Không ai trong bốn Đại Thần Tàng chạy trốn được.” Hết chương 414.



Bạn cần đăng nhập để bình luận