Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1596: Huyết mạch cấp Vương “Lâm” ước chiến Trường Sinh Tiên Quân, toàn bộ Tiên cung chấn động! (2)

Giờ phút này, Lục Trường Sinh đã biết bí ẩn lớn nhất của U tộc và Tiên tộc.
Chẳng trách Tiên tộc vẫn luôn duy trì phòng thủ.
Dù nhìn tình hình chiến trường Thiên Ngoại có vẻ hai thế lực đang ngang bằng.
Nhưng trên thực tế, U tộc chẳng hề sốt ruột.
Ngược lại còn thoải mái giằng co cùng Tiên tộc.
Nguyên nhân rất đơn giản.
U tộc vẫn đang chờ.
Chờ đợi lão tổ U tộc thức tỉnh.
Một khi lão tổ U tộc thức tỉnh thì đó cũng là lúc chiến tranh kết thúc.
Lục Trường Sinh trầm mặc.
Một số Tiên Quân và Tiên Tôn có lẽ đều không biết rõ tình hình chiến tranh giữa U tộc và Tiên tộc.
Nhưng giờ Lục Trường Sinh đã biết.
Đồng thời những Thái Ất Tiên Tôn, Đại La Tiên Tôn thậm chí cả Đạo Tổ chắc chắn đều biết chuyện về lão tổ U tộc.
Chắc chắn bọn hắn đều biết nguy hiểm mà Thiên giới đang phải đối mặt.
Nhưng bọn hắn có cách nào sao?
Chỉ có thể tự biến mình trở lên mạnh hơn nữa!
“Hệ thống tu luyện của U tộc về lý thuyết còn mạnh hơn Tiên tộc.”
“Dù sao hệ thống tu hành của Tiên tộc trước mắt mạnh nhất chính là Đạo Tổ, mà hệ thống tu hành của U tộc mạnh nhất là lão tổ U tộc.”
“Đạo Tổ kém lão tổ U tộc xa tít tắp.”
Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.
Có lẽ so sánh như vậy thì rất bất công.
Nhưng nếu như chỉ dựa vào Đạo Tổ sẽ không thể ngăn được U tộc.
Trừ khi Tiên tộc cũng sinh ra một vị cường giả giống như lão tổ U tộc.
Lục Trường Sinh cũng không sốt ruột.
Hắn tiếp tục chải vuốt ký ức.
Ký ức “Khải” rất nhiều.
Lục Trường Sinh cũng lấy được rất nhiều mảnh vỡ ký ức.
“Tìm được rồi, chủ nhân Thế Giới!”
“Khải từng nhắc tới chủ nhân Thế Giới và khống chế Thế Giới, thì ra là một loại hệ thống tu hành, hơn nữa trong Hỗn Độn mênh mông này cũng được gọi là hệ thống tu hành rất mạnh.”
“Chủ nhân Thế Giới còn được gọi là Giới Chủ. Một khi trở thành Giới Chủ sẽ có sức mạnh của một tòa thế giới, ngưng tụ toàn bộ sức mạnh thế giới thành một thể, tung hoành Hỗn Độn, đánh đâu thắng đó.”
“Ngay cả lão tổ U tộc gặp phải một vị Giới Chủ cũng chỉ có đường chết!”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Chủ nhân Thế Giới!
Đây là tồn tại vĩ đại mà chính U tộc cũng chỉ có thể ngưỡng vọng.
Mặc dù Hư giới của Lục Trường Sinh khiến U tộc tưởng nhầm là chủ nhân Thế Giới.
Bởi cả hai có điểm tương tự nhất định.
Thế nhưng chủ nhân Thế Giới chân chính khống chế cả một thế giới thật sự.
Mà Lục Trường Sinh chỉ khống chế một thế giới hư ảo.
Chỉ có tác dụng trên phương diện tinh thần.
Thậm chí chỉ là thế giới hư ảo bất động.
Nhưng ngoài điểm này ra.
Có phải chỉ cần Lục Trường Sinh có thể biến Hư giới từ hư hóa thực là có thể trở thành chủ nhân Thế Giới rồi không?
Ý tưởng này của Lục Trường Sinh cực kỳ to gan.
Nhưng không phải không có khả năng.
Đương nhiên đây vẻn vẹn chỉ là ý tưởng mà thôi.
Dù sao Hư giới của Lục Trường Sinh cũng chỉ là một môn Thần Thông thiên bẩm.
Căn cơ vẫn là hệ thống tu hành của Tiên tộc.
Muốn từ hư hóa thực khó khăn tới nhường nào?
Chỉ sợ tới cả Đạo Tổ cũng không có bản lãnh này.
“Ừm?”
Bỗng nhiên trong đầu Lục Trường Sinh xuất hiện một đoạn ký ức.
Đó là một thân ảnh U tộc.
Một tên nam tử áo đen.
Thậm chí nhìn rất khác g U tộc bình thườn.
Không phải loại hình thể rất lớn kia.
Ngược lại không khác Tiên tộc cho lắm.
Chỉ là một người áo đen bình thường.
Nhưng chính thân ảnh này lại khiến “Khải” tỏ vẻ vô cùng cung kính, thậm chí là kính sợ từ tận cõi lòng.
Người kia gọi “Lâm”.
Là ca ca của “Khải”.
Trong lòng “Khải”, ca ca chính là một ngọn núi lớn không việc gì không làm được.
Bất kể hắn gặp phiền toái gì cũng có ca ca chống đỡ cho.
Xưa nay hắn không sợ bất cứ phiền phức gì, cũng không sợ bất cứ nguy hiểm nào.
Bởi vì bất cứ lúc nào, chỉ cần ca ca ra mặt thì tất cả mọi vấn đề liền đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Đây là mảnh vỡ ký ức cuối cùng.
Sau khi Lục Trường Sinh chải vuốt xong ký ức, hắn lặng im một hồi lâu.
“Lâm…”
Từ mảnh vỡ ký ức Lục Trường Sinh mơ hồ có thể cảm giác được, “Lâm” coi trọng “Khải” tới mức nào.
Một khi “Lâm” biết chuyện đệ đệ tử vong.
Vậy thì bất kể đi tới chân trời góc biển nào.
Bất kể ở đâu, “Lâm” cũng sẽ không chịu bỏ qua.
“Thế là ta sắp có đại nạn lâm đầu rồi à?”
Lục Trường Sinh không khỏi giật mình.
Hình như hắn chọc phải một rắc rối khó lường thật rồi.
Địa vị của “Lâm” tại U tộc rất cao, là kẻ được huyết mạch cấp Vương gửi gắm rất nhiều kỳ vọng.
“Huyết mạch cấp Vương… Theo lý thuyết kỳ thực ta cũng có thể lấy được huyết mạch cấp Vương!”
Theo trí nhớ Lục Trường Sinh đã biết huyết mạch cấp Vương cường đại ra sao.
“Khải” cũng có huyết mạch cấp Vương.
Chỉ là vẫn chưa kích hoạt thôi.
Mà “Lâm” thì đã kích hoạt huyết mạch cấp Vương.
Vô cùng khủng bố.
Được cao tầng U tộc gửi gắm kỳ vọng.
Bị loại cường giả này “nhìn chằm chằm”, dù Lục Trường Sinh ở rịt trong Tiên cung cũng không ăn no ngủ kỹ được.
Chỉ có tự biến mình trở lên mạnh hơn mới có thể đối mặt với hết thảy nguy hiểm và trắc trở.
Hiện giờ Lục Trường Sinh đối mặt với U tộc, yếu thế nhất chính là nhục thân.
Dù “Khải” coi như bia sống đứng yên một chỗ nhưng Lục Trường Sinh cũng không làm gì được đối phương.
Thế thì còn đánh thế nào nữa?
Cho dù Lục Trường Sinh có Hư giới.
Nhưng một khi kích hoạt huyết mạch cấp Vương, vạn nhất có thể ngăn cản Hư giới thì sao?
Đến lúc đó Lục Trường Sinh sẽ gặp rắc rối to.
“Hệ thống tu hành của Tiên tộc chia làm nhục thân bất hủ, pháp lực bất hủ, đạo quả bất hủ và ngã đạo bất hủ.”
“Về mặt lý thuyết, một khi nhục thân của Tiên Nhân bất hủ thì sẽ dốc toàn lực tu luyện pháp lực bất hủ và đạo quả bất hủ. Nhục thân trên thực tế không liên quan quá nhiều với pháp lực và đạo quả.”
“Hơn nữa chỉ cần có thể đảm bảo đặc tính bất hủ của hạt nhục thân thì mãi mãi cũng là nhục thân Tiên tộc chứ không thay đổi thành loại khác được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận