Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1630: Mô phỏng Thời Gian Trường Hà, Hư giới chuyển động! (4)

Nhưng khả năng này quá nhỏ.
Thậm chí là cực kỳ nhỏ bé.
“Bàn Tổ, từ cấp độ Thái Ất Tiên Tôn trở lên mới có thể tiến nhập Hỗn Độn lịch lãm sao?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Đúng, từ cấp độ Thái Ất Tiên Tôn trở lên mới có thể tiến vào Hỗn Độn lịch lãm. Chắc hẳn ngươi cũng đoán được nguyên nhân rồi, đạo quả của Thái Ất Tiên Tôn dung nhập Thiên giới, trở thành bất tử bất diệt, có thể thoải mái xông pha khắp Hỗn Độn mà không cần lo chuyện vẫn lạc.”
“Có lẽ đây cũng là ưu thế lớn nhất của hệ thống tu hành Tiên Đạo.”
Bàn Tổ thở dài.
Hắn cũng từng ra ngoài Hỗn Độn lịch lãm, gặp qua rất nhiều thế giới Hỗn Độn, được chứng kiến rất nhiều hệ thống tu hành.
Hệ thống tu hành Tiên Đạo không thể nói là hệ thống mạnh nhất, nhưng đúng là cũng có chỗ độc đáo riêng.
Tỷ như sau khi đạo quả của Thái Ất Tiên Tôn dung nhập Thiên giới sẽ trở nên bất tử bất diệt.
Riêng điểm này đã vô cùng đặc biệt.
U tộc cũng không có năng lực thế này.
Kỳ thực Lục Trường Sinh cũng có năng lực tương tự, đó chính là phân thân Huyết Nhục của hắn.
Nhưng vẫn có chỗ khác biệt.
Một khi bản thể của hắn chết đi thì dù phân thân Huyết Nhục trưởng thành cũng sẽ đánh mất hết thảy những thứ đã có trong nhục thân.
Tỷ như Huyết Nhục đạo quả, Vạn Linh đạo quả, Hồng Trần đạo quả vân vân.
Chỉ còn lại năng lực phân tích của Hồng Trần Tiên, rồi đỉnh cấp ngộ tính mà thôi.
Có lẽ sau một thời gian Lục Trường Sinh lại có thể tu luyện như cũ, nhưng không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian nữa.
Nhưng nếu là Thái Ất Tiên Tôn thì khác.
Một khi Thái Ất Tiên Tôn ra ngoài xông pha rồi không may chết đi.
Vậy thì có thể lần nữa dựng dục tại Thiên giới.
Một khi dựng dục ra sẽ giống hệt như lúc đầu.
Không có chút khác biệt nào.
Từ đó có thể thấy việc để đạo quả của Thái Ất Tiên Tôn dung nhập Thiên giới có ưu thế vượt trội hơn hẳn phân thân Huyết Nhục của Lục Trường Sinh.
“Thái Ất Tiên Tôn…”
Lục Trường Sinh cũng muốn tiến vào Hỗn Độn.
Bởi vậy hắn nhất định phải thành tựu Thái Ất Tiên Tôn.
Muốn thành tựu Thái Ất Tiên Tôn thì phải làm cho đạo quả viên mãn.
Lần này được gặp Bàn Tổ đúng là cơ hội nghìn năm một thuở, Lục Trường Sinh không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Thế là Lục Trường Sinh nói: “Bàn Tổ, đệ tử có một chuyện muốn thỉnh cầu. Xin Bàn Tổ cho để đệ tử xem qua Thời Gian Trường Hà của Thiên giới…”
Giọng Lục Trường Sinh cực kỳ kiên định, quanh quẩn trong điện Đạo Tổ.
“Thời Gian Trường Hà?”
Bàn Tổ ngẩn ra.
Chẳng ngờ Lục Trường Sinh lại muốn xem Thời Gian Trường Hà.
Đạo Tổ nắm giữ “Đạo” của Thiên giới.
Thậm chí có thể điều động cả bản nguyên Thiên giới.
Dù không có khả năng điều khiển thời gian nhưng nếu chỉ là xem qua Thời Gian Trường Hà thì cũng không có vấn đề gì.
Có điều Bàn Tổ rất kinh ngạc. Bởi Lục Trường Sinh mới chỉ là Tiên Tôn thôi.
Giờ hắn đã nghĩ tới chuyện cảm ngộ quy tắc thời gian rồi ư?
Ngay cả Đạo Tổ cũng không thể cảm ngộ quy tắc thời gian huống chi là Tiên Tôn?
Thế nhưng Đạo Tổ không từ chối, có điều cũng không đồng ý.
Hắn lẳng lặng nhìn Lục Trường Sinh.
Lúc lâu sau Bàn Tổ mới chậm rãi mở miệng: “Được!”
“Nhưng phải làm theo quy củ.”
“Nếu muốn xem qua Thời Gian Trường Hà một canh giờ cần bỏ ra một triệu tiên công!”
Tại Thiên Đình, mọi thứ đều có thể dùng tiên công để đổi.
Thậm chí nhờ Đạo Tổ cho xem Thời Gian Trường Hà một lần cũng không ngoại lệ.
Cũng cần tiêu tốn tiên công.
“Đệ tử chỉ cần xem Thời Gian Trường Hà nửa canh giờ là đủ. Năm trăm nghìn tiên công có đủ không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Kỳ thực một canh giờ hay nửa canh giờ với Lục Trường Sinh cũng không khác gì nhau.
Hắn không phải muốn cảm ngộ quy tắc thời gian.
Nhưng hắn có thể “mô phỏng” Thời Gian Trường Hà.
Nếu như có thể mô phỏng thành công thì Hư giới của Lục Trường Sinh cũng sẽ có biến hóa long trời lở đất.
“Được.”
Bàn Tổ đồng ý.
Một triệu tiên công cũng tốt, mà năm trăm nghìn tiên công cũng được, đối với Bàn Tổ mà nói số tiên công này không có chút ý nghĩa nào.
Nhưng đây là quy củ.
“Đa tạ Bàn Tổ!”
Lục Trường Sinh mừng rỡ.
Rốt cục có thể thấy Thời Gian Trường Hà rồi.
Đây là cách “phá cục” duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Chí ít trong thời gian ngắn là như thế.
Nếu không Lục Trường Sinh thật sự không biết phải làm gì với ba viên đạo quả của mình nữa.
Chỉ có thể dùng thời gian dài dằng dặc, từng chút một “ninh nhừ” mà thôi.
Nhưng không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian.
“Ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Bàn Tổ hỏi.
“Đệ tử đã chuẩn bị thỏa đáng.”
“Được.”
Bàn Tổ khẽ gật đầu.
Sau đó hắn giơ tay ra, nhẹ nhàng điểm một cái về phía hư không.
“Vù vù.”
Chỉ điểm một cái mà như có một mảnh kính khổng lồ và nhẵn nhụi vỡ vụn trong nháy mắt.
Hết thảy xung quanh đều biến mất.
Vừa rồi Lục Trường Sinh còn ngồi trong điện Đạo Tổ.
Thế nhưng sau khi hư không phá toái, làm gì còn điện Đạo Tổ nào nữa?
Hắn đang ở một nơi đen kịt.
Bốn phía trống rỗng, không rõ đây là nơi nào.
Nhưng Lục Trường Sinh không vội.
Hắn vẫn nhìn thấy Bàn Tổ.
Bởi vậy Lục Trường Sinh tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ lẳng lặng khoanh chân ngồi nguyên chỗ.
Không biết trôi qua bao lâu.
Một chút ánh sáng xuất hiện trong khoảng hư không yên lặng và tối tăm.
Sau đó ánh sáng càng lúc càng lớn hơn.
Nhìn từ xa, như thể có một dòng sông đang phát sáng, xuyên qua khoảng không tối tăm rồi không biết chảy về nơi nào.
“Đây là…”
Tâm thần Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.
Hắn đã mơ hồ đoán ra.
“Đây chính là Thời Gian Trường Hà!”
“Nhớ kỹ, ngươi không có nhiều thời gian đâu…”
Giọng nói của Bàn Tổ vang vọng bên tai Lục Trường Sinh.
Trong lòng Lục Trường Sinh vô cùng chấn động!
Quả nhiên, Thời Gian Trường Hà.
Đây chính là Thời Gian Trường Hà.
Lục Trường Sinh tha thiết ước mơ, muốn được nhìn thấy Thời Gian Trường Hà, rốt cục cũng đã được như ý nguyện.
Thế nhưng Lục Trường Sinh cũng nhớ kỹ lời Bàn Tổ nhắc nhở.
Hắn không có nhiều thời gian, vẻn vẹn chỉ có nửa canh giờ.
Lục Trường Sinh toàn lực thi triển năng lực phân tích của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận