Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 202. Một mình tiến vào quân trận, phá cửa thành giữa vạn quân! (3)



Chương 202. Một mình tiến vào quân trận, phá cửa thành giữa vạn quân! (3)




Lục Dương chẳng nói một lời, từ sáng tới trưa hắn cứ như cái hũ nút, trừ khi Lục Trường Sinh có gì dặn dò nếu không hắn sẽ chỉ im lặng làm vài việc vặt vãnh.
Trương Hiên thì khác, trông hắn rất căng thẳng, như thể có gì đó muốn nói mà không dám.
“Ngươi muốn nói gì sao Trương Hiên?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Trương Hiên vội đáp: “Lục lang trung, ngài vừa đến nên người trong bang Tứ Hải cũng không rõ trình độ y thuật của ngài ra sao.”
“Nghe nói sư phụ ngài là danh y Ngô Cảnh phải không ạ? Đây là cách tuyên truyền rất hay đấy, hay để chúng ta thay ngài ra ngoài tuyên truyền một phen xem sao?”
Rõ ràng là Trương Hiên rất lanh lợi, chỉ mới một ngày đã nắm rõ được “thông tin” của Lục Trường Sinh.
Rượu thơm cũng sợ ngõ sâu.
Hơn nữa một lang trung bình thường vừa tới như Lục Trường Sinh nếu không linh hoạt một chút chỉ e không biết mất bao lâu mới phát triển được.
Lục Trường Sinh cũng không muốn chịu khổ.
Hắn cũng muốn nhanh chóng kiếm được công trạng.
Công trạng càng nhiều thì hắn mới có thể đổi càng nhiều vũ kỹ từ bang Tứ Hải.
“Được, Trương Hiên, Lục Dương, các ngươi đi tuyên truyền một chút đi,”
Lục Trường Sinh gật đầu đồng ý.
Vì thế Trương Hiên kéo Lục Dương cùng ra ngoài tuyên truyền một phen.
Mà đúng là sau khi cho Trương Hiên và Lục Dương đi tuyên truyền thì người bệnh tìm tới ngày một nhiều hơn thật.
Thế nhưng sau mấy ngày lại có chút rắc rối.
Hôm nay Trương Hiên và Lục Dương vác khuôn mặt bầm dập tới trước mặt Lục Trường Sinh.
“Hử? Các ngươi bị ai đánh?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Lang trung, chúng ta...”
Lục Dương muốn nói lại thôi.
Nhưng Trương Hiên không nghĩ nhiều như vậy, hắn căm phẫn nói: “Lang trung, là người của Trần Nham làm. Hắn thấy chúng ta đi tuyên truyền nên cho người đánh chúng ta, còn đe dọa không cho chúng ta tiếp tục tuyên truyền nữa.”
“Cái tên vô công rỗi nghề Trần Nham kia không phải chỉ có một ca ca là phó Đường chủ Đao Tự Đường thôi sao? Tài nghệ của hắn chả ra sao, vào Y Dược Đường sắp hai năm rồi mà còn chưa tích đủ công trạng trở thành lang trung thâm niên nữa.”
“Giờ thấy Lục lang trung ngài là đệ tử của danh y Ngô Cảnh, vừa tới mà đã có danh tiếng thế nên mới không chịu được...”
Dù lời Trương Hiên nói có chút quá lên, nhưng đại thể thì câu chuyện là như vậy.
“Trần Nham?”
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Nơi có người thì sẽ có giang hồ, những lời này ở đâu cũng đúng cả.
Lục Trường Sinh chỉ là một lang trung bình thường, hắn chỉ muốn kiếm thêm nhiều người bệnh, thế mà cũng bị người đố kỵ ghi hận, thậm chí không ngại đánh cả học đồ của hắn.
Trong Bang Tứ Hải, lang trung là người không ai dám đánh.
Nhưng học đồ thì khác.
Học đồ còn không được coi là thành viên bình thường trong bang.
Chỉ cần chỗ dựa đủ mạnh thì có đánh chết học đồ cũng không sao, cùng lắm chỉ khấu trừ một ít công trạng mà thôi.
Lục Trường Sinh bình tĩnh hỏi: “Cụ thể là ai đánh các ngươi?”
“Là hai học đồ của Trần Nham, tên...”
Lục Trường Sinh lập tức giơ tay ngăn Trương Hiên.
“Ta không cần biết tên họ của chúng.”
“Đi thôi, dẫn ta đi tìm hai học đồ kia.”
Lục Trường Sinh đứng dậy.
“Dạ?”
“Lang trung, ngài muốn tự mình đi tìm hai tên học đồ kia sao?”
Trương Hiên không khỏi kinh ngạc.
Thật ra hắn chỉ than thở một chút thôi.
Chuyện nhỏ như thế đối với lang trung mà nói cũng chẳng đáng để tâm.
Ai lại đứng ra đòi công lý cho học đồ chứ?
Thế nhưng xem bộ dáng Lục Trường Sinh thì có vẻ hắn định ra mặt thay họ thật.
“Chúng ta không sao đâu lang trung, chỉ bị đánh một chút thôi, chúng ta về bôi ít rượu thuốc là được ấy mà.”
Lục Dương cũng khuyên.
Lục Trường Sinh không đáp, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
Hắn tới phòng khám của Trần Nham.
Mỗi lang trung ngồi khai đường vấn chẩn trong Y Dược Đường đều có một gian phòng khám riêng.
Trong phòng ngoại trừ Trần Nham còn có hai tên học đồ và một số người bệnh.
Những người bệnh này đều là thành viên của bang Tứ Hải.
Trần Nham khoảng hơn ba mươi tuổi, trên mặt có một nốt ruồi to đùng, trông có chút xấu xí.
Có điều Lục Trường Sinh không tới tìm Trần Nham, hắn bước tới trước mặt hai tên học đồ, bình tĩnh hỏi: “Là các ngươi đánh Trương Hiên và Lục Dương phải không?”
Hai tên học đồ nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lục Trường Sinh, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vội quay đầu nhìn Trần Nham.
Trần Nham nhướng mày, lạnh lùng nói: “Lục lang trung, ngươi muốn làm gì đây? Chỗ này là...”
Còn chưa dứt lời đã thấy huyết quang lóe lên trong tay Lục Trường Sinh.
“Xì xì”.
Khí huyết hóa thành kiếm, nháy mắt xuyên thủng yết hầu hai tên học đồ.
“Lang trung, cứu... cứu mạng...”
Hai tên học đồ ôm cổ, ánh mắt hoảng loạn nhìn Trần Nham.
Nhưng yết hầu đã bị xuyên thủng, máu văng tung tóe, ai cứu chúng được nữa đây?
“Bộp”.
Dường như có thứ gì đó rơi xuống mặt đất, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Nhất thời tất cả mọi người ồ lên.
Chẳng ai ngờ được trong Y Dược Đường của bang Tứ Hải lại có kẻ ngang nhiên dám giết người ngay trước mặt mọi người.
Hơn nữa kẻ giết người còn là một vị lang trung.
Sắc mặt Trần Nham nháy mắt trở lên trắng bệch.
Cảm giác đầu tiên của hắn không phải phẫn nộ mà là sợ hãi.
Lục Trường Sinh thế mà lại giết người?
Hơn nữa hắn là đại phu của bang Tứ Hải, thế nên chỉ nhìn qua đã nhận ra, Lục Trường Sinh giết người bằng cách phóng khí huyết ra ngoài.
Lục Trường Sinh lại còn là một võ giả?
“Ngươi... ngươi muốn làm gì?”
Trần Nham nhìn Lục Trường Sinh đang chậm rãi bước tới trước mặt mình, giọng run lẩy bẩy.
“Không có gì, Lục mỗ chỉ muốn khuyên ngươi một câu, chuyện thế này chỉ nên có một lần thôi.”
“Nếu còn có lần nữa thì có lẽ Lục mỗ sẽ không chỉ giết hai tên học đồ thôi đâu.”
“Trần đại phu cứ xem mà làm đi.”
Nói xong Lục Trường Sinh quay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Trần Nham và các thành viên bang Tứ Hải.
Tuy thi thể của hai học đồ vẫn nằm đấy nhưng đám người bệnh này lại chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Dù sao thì họ đều là thành viên của bang Tứ Hải, đã thấy quá nhiều cảnh đánh giết rồi. Hết chương 202.



Bạn cần đăng nhập để bình luận