Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1505: Đạo tràng sụp đổ, Đại Tiên vẫn lạc! (4)

Nhưng giờ biết được vị trí bảo khố sớm, ngược lại có thể giúp Lục Trường Sinh tiến vào bảo khố trước một bước.
Về phần có thể cầm bao nhiêu bảo vật và có thể giữ được bao nhiêu bảo vật thì phải xem tạo hóa của Lục Trường Sinh và Lộc Đại Tiên.
“Tạ ơn Xích Nguyệt Đại Tiên.”
“Đi!”
Lục Trường Sinh quyết định rất nhanh, không ở lại đại điện thêm nữa.
“Vèo.”
Hai người nhanh chóng đi tới bảo khố.
“Nhiều bảo vật quá.”
“Thu!”
Hai người Lục Trường Sinh và Lộc Đại Tiên lập tức thu lấy bảo vật.
Nhưng thật sự có rất nhiều bảo vật.
Trong chốc lát hai người không có cách nào thu hết bảo vật được.
“Rầm.”
Bỗng nhiên hư không truyền ra một tiếng vang trầm đục.
Ngay sau đó, đạo tràng trong thành Xích Nguyệt bắt đầu tan vỡ.
Cảnh này có nghĩa gì, Lục Trường Sinh vô cùng rõ ràng.
Xích Nguyệt Đại Tiên đã chết!
Giờ phút này, đám người Không Nguyên Đại Tiên ngoài thành vẫn luôn chú ý tình hình trong thành Xích Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía thành Xích Nguyệt đằng xa.
Trong mắt Không Nguyên Đại Tiên lóe lên một tia tinh mang.
“Đạo tràng sụp đổ, Xích Nguyệt… chết rồi!”
Rất nhiều Tiên Nhân đều vô cùng hưng phấn.
Xích Nguyệt Đại Tiên đã chết, vậy thì cơ hội của bọn hắn tới rồi!
“Đánh vào thành Xích Nguyệt!”
Giờ khắc này, Không Nguyên Đại Tiên không hề do dự.
Lập tức bay về phía thành Xích Nguyệt.
“Bọn hắn tới rồi…”
Trong bảo khố thành Xích Nguyệt, Lục Trường Sinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về một hướng khác trong hư không.
Lộc Đại Tiên ngẩn ra.
Nhưng hắn lập tức hiểu lời Lục Trường Sinh nói có ý gì.
“Lục đạo hữu, chúng ta thật sự sẽ đánh một trận với bọn hắn sao?”
Đến tận giờ Lộc Đại Tiên tựa như vẫn có chút chần chừ.
Kỳ thực hắn không phải chần chừ mà là trong lòng có điều e ngại.
Trước đó Xích Nguyệt Đại Tiên vẫn còn, Lộc Đại Tiên cũng không có cảm giác thế này.
Dù sao trời sập đã có Xích Nguyệt Đại Tiên chống.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước.
Xích Nguyệt Đại Tiên đã chết, không có đạo tràng bảo vệ, giờ là lúc hai người bọn hắn phải đối mặt với mười mấy vị thậm chí là mấy chục vị Tiên Nhân.
Đây là áp lực lớn nhường nào?
Lục Trường Sinh nhìn qua Lộc Đại Tiên.
Tất nhiên hắn cũng hiểu ý của Lộc Đại Tiên.
“Đồ trong bảo khố giờ không lấy hết được.”
“Huống chi, thứ ta cần cũng không chỉ có những thứ trong bảo khố này.”
“Ta muốn toàn bộ thành Xích Nguyệt!”
“Dựa theo ước định trước đó, nếu trong lòng Lộc đạo hữu còn sợ hãi, muốn rời đi trước cũng được, nhưng phải bỏ lại tất cả bảo vật đã lấy.”
Lục Trường Sinh không hề nể mặt Lộc Đại Tiên.
Lúc này này mà muốn rời đi ư?
Vậy thì không được mang theo bảo vật.
Là đi hay ở, phải xem Lộc Đại Tiên lựa chọn thế nào.
Ánh mắt Lộc Đại Tiên âm tình bất định.
Kỳ thực mục đích thực sự của hắn khi đến thành Xích Nguyệt là muốn biết Xích Nguyệt Đại Tiên vượt qua Nhục Thân kiếp lần thứ hai thế nào.
Nhưng hắn rất thất vọng.
Cũng không phải dùng loại pháp môn hoặc thủ đoạn hay là bảo vật đặc biệt gì.
Xích Nguyệt Đại Tiên hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân, may mắn vượt qua Nhục Thân kiếp lần thứ hai.
Đối với Lộc Đại Tiên mà nói, những bảo vật này kỳ thực cũng không có tác dụng quá lớn với hắn.
Cũng không thể trợ giúp hắn vượt qua Nhục Thân kiếp lần thứ hai.
Nghĩ tới đây, Lộc Đại Tiên đã có quyết định.
“Lục đạo hữu, xin lỗi.”
“Những bảo vật Lộc mỗ vừa mới lấy đều có thể bỏ lại. Nhưng Lộc mỗ sẽ không ở lại thành Xích Nguyệt…”
Nói xong, Lộc Đại Tiên trực tiếp bỏ đồ xuống.
Sau đó nhanh chóng xông ra bảo khố, bay khỏi thành Xích Nguyệt.
Lục Trường Sinh nhìn theo bóng lưng Lộc Đại Tiên rời đi, ánh mắt hắn lộ vẻ bình tĩnh.
Chuyện này rất bình thường.
Lộc Đại Tiên không có được thứ hắn muốn, tất nhiên sẽ không tuân thủ lời hứa.
Thế nhưng chuyện này họ đã bàn xong trước đó rồi.
Lộc Đại Tiên không tuân thủ lời hứa, vậy dĩ nhiên cũng không thu hoạch được bất cứ vật gì.
Hiện tại toàn bộ thành Xích Nguyệt chỉ thuộc về một mình Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh đột nhiên cất tiếng cười to.
Hắn từ Giới Hải đến Thiên giới không phải vẫn luôn chỉ có một mình sao?
Cảnh tượng này đã quá quen thuộc.
Lấy ít địch nhiều, lấy một chọi mười.
Hắn thoáng như trở về Giới Hải.
Từ khi tiến vào Thiên giới, Lục Trường Sinh quả thực chưa từng đánh một trận “thoải mái vui sướng” nào.
“Vèo.”
Sau một khắc, Lục Trường Sinh bước ra bảo khố.
“Ầm ầm.”
Không trung bên trên thành Xích Nguyệt đang kịch liệt chấn động.
Cả tòa thành Xích Nguyệt đều như bị bao phủ trong bầu không khí khủng hoảng.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn lên hư không.
Nơi đó mơ hồ như có từng sợi “xiềng xích”, thế mà lại phong tỏa toàn bộ thành Xích Nguyệt bên trong.
Vô số người trong thành Xích Nguyệt đều muốn chạy trốn.
Chỉ tiếc dưới sự bao phủ của loại xiềng xích này, một người cũng đừng mong trốn thoát.
Trong thành Xích Nguyệt, rất nhiều người đã biết chuyện đạo tràng sụp đổ.
Không để bọn hắn kịp chạy trốn, cũng chưa kịp có hành động gì thì thành Xích Nguyệt đã bị phong tỏa.
Có một số người đã mơ hồ có thể đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra.
Thành Xích Nguyệt bình yên quá lâu rồi.
Lâu đến mức không có ai cảm thấy nơi này sẽ phát sinh nguy hiểm gì nữa.
Dù sao có Xích Nguyệt Đại Tiên ở đây, ai dám gây sự trong thành Xích Nguyệt?
Nhưng giờ nguy cơ đã thật sự giáng xuống.
“Còn may chạy nhanh. Nếu không đợi Tiên trận phong tỏa thành Xích Nguyệt thì tới cả ta cũng không dễ dàng trốn ra được…”
Lộc Đại Tiên đã rời khỏi thành Xích Nguyệt.
Hắn nhìn lại đằng sau, thấy tầng tầng Tiên trận phong tỏa thành Xích Nguyệt.
Thậm chí không phải một tòa Tiên trận, mà là rất nhiều tòa Tiên trận.
Rõ ràng những Tiên Nhân kia đã chuẩn bị sẵn.
Một khi đạo tràng Xích Nguyệt sụp đổ, vậy bọn hắn sẽ lập tức dùng Tiên trận phong tỏa toàn bộ thành Xích Nguyệt.
Cũng may Lộc Đại Tiên quyết định rất nhanh, nhờ thế mới tránh được một kiếp.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại không thoát ra được.
“Một vị Chân Tiên, còn là Chân Tiên ngưng tụ ra ba viên đạo quả, vậy mà hôm nay lại sắp vẫn lạc tại thành Xích Nguyệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận