Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 506. Quyết chiến trên đỉnh núi Nhạn! Một kích của Lục Trường Sinh, Ngọc Phi Tiêu bại trận! (3)



Chương 506. Quyết chiến trên đỉnh núi Nhạn! Một kích của Lục Trường Sinh, Ngọc Phi Tiêu bại trận! (3)




Trong nhất thời, vô số đệ tử vô cùng mong chờ đối với mùng sáu tháng sáu.
Một bên là Lục Trường Sinh thanh thế như mặt trời ban trưa.
Một bên là tiên sư đỉnh cao của hệ thống tiên đạo hoành hành mười năm.
Song phương còn đại biểu cho võ đạo, tiên đạo, càng là làm cho người ta chú ý không gì sánh bằng.
Lục Trường Sinh đứng trước Đạo Cơ Dự Khuyết bảng.
Hắn nhìn danh tự bên trên Đạo Cơ Dự Khuyết bảng, lại nhìn đệ tử chung quanh nhiệt liệt phản ứng.
Hắn biết, Phi Nhạn Lâu đã đạt được mục đích.
Mặc kệ trận chiến kia ai thua ai thắng, Phi Nhạn Lâu chắc chắn sẽ là kẻ thắng.
“Mùng sáu tháng sáu, chỉ còn lại mười ngày...”
Nếu Lục Trường Sinh đã biết thì không lưu lại nữa, quay người rời đi.
“Lục Trường Sinh.”
Lúc này, giọng của Chung Dự điện chủ truyền đến bên tai Lục Trường Sinh.
Chung Dự điện chủ cũng tới sảnh nhiệm vụ, nở nụ cười nhìn Lục Trường Sinh.
“Bái kiến điện chủ.”
“Lục Trường Sinh, đến điện Chấp Pháp đi.”
Vì vậy, Lục Trường Sinh đi theo Chung Dự điện chủ đi đến điện Chấp Pháp.
Lục Trường Sinh khoanh chân ngồi dưới đất trong nội điện của điện Chấp Pháp.
Chung Dự từ từ mở miệng nói: “Lục Trường Sinh, thông cáo Phi Nhạn Lâu ngươi cũng thấy rồi đấy, mùng sáu tháng sáu, ngươi sẽ cùng Ngọc Phi Tiêu quyết chiến trên đỉnh núi Nhạn!”
“Lần quyết chiến này, chắc chắn sẽ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt ở Cổ Vực. Mặc kệ võ đạo hay là tiên đạo, mặc kệ Thần Tàng, Đạo Cơ, hay là tiên sư, Đạo Quân, đều sẽ vô cùng chú ý đến trận chiến này.”
“Đối với Phi Nhạn Lâu, trận chiến này thắng hay bại thật ra không quan trọng. Nhưng đối với ta Cổ Vực Thiên Tông thậm chí toàn bộ Cổ Vực Võ Đạo, trận chiến này lại vô cùng quan trọng.”
“Lục Trường Sinh, ngươi có nắm chắc hay không? Hoặc là nói, ngươi chắc bao nhiêu phần trăm chiến thắng Ngọc Phi Tiêu?”
Chung Dự nói, có lẽ đại biểu không phải bản thân hắn, mà là toàn bộ cao tầng Cổ Vực Thiên Tông.
Trận chiến này, Cổ Vực Thiên Tông thậm chí toàn bộ võ đạo đều rất chú ý.
“Nắm chắc... Bởi vì không biết Ngọc Phi Tiêu sẽ có pháp bảo dạng gì, ta tạm thời không dám nói nắm chắc được bao nhiêu phần.”
“Nhưng nếu như Ngọc Phi Tiêu vẫn chỉ có thực lực như trước kia, vậy ta nắm chắc vạn phần!”
Lục Trường Sinh thành thật nói.
Mà trong lời nói cũng lộ ra sự tự tin mãnh liệt.
“Nắm chắc vạn phần?”
Ánh mắt Chung Dự sáng lên.
Tự tin thật!
Lục Trường Sinh quá tự tin.
Tự tin không phải tự đại, mà là thực sự có năng lực, có lòng tin.
Linh Diệu tiên sư từng nói, Lục Trường Sinh có khả năng đè bẹp một đời trên võ đạo, tiên đạo.
Đây cũng không phải là nói ngoa.
Nhưng mà, Chung Dự thân là điện chủ điện Chấp Pháp Cổ Vực Thiên Tông, thân là cường giả Đạo Cơ tối cao, hắn cũng biết dưới hệ thống tiên đạo, khoảng cách thực lực giữa các tiên sư rất lớn, lại còn ỷ lại ngoại vật rất nhiều.
Ví dụ như, pháp bảo.
Một pháp bảo mạnh mẽ có thể làm cho thực lực tiên sư tăng lên mấy lần thậm chí gấp mấy chục lần!
Đây cũng chẳng phải nói sạo mà là sự thật chính là như vậy.
Thứ duy nhất chế ước tiên sư chính là pháp lực.
Nếu như pháp lực không đủ mạnh thì thậm chí còn không thể thúc giục pháp bảo.
Càng là pháp bảo có uy năng cường đại thì càng cần phải có pháp lực khủng bố.
Bởi vậy, cho dù rất nhiều tiên sư có được pháp bảo, số lần sử dụng nó cũng không nhiều.
Trên cơ bản đều chỉ sử dụng ngắn ngủi, để giải quyết dứt khoát!
Lần này Lục Trường Sinh đại chiến với Ngọc Phi Tiêu, Ngọc Phi Tiêu thật sự có khả năng thu hoạch được pháp bảo cường đại.
Dù bản thân không có, tông môn của Ngọc Phi Tiêu cũng có khả năng tạm thời đưa pháp bảo cho hắn.
Chung Dự thở dài nói: “Lục Trường Sinh, thật ra đây cũng là điểm yếu của võ đạo chúng ta. Võ giả chúng ta chiến thiên đấu địa, thứ dựa vào là thực lực bản thân!”
“Không giống với tiên sư. Hệ thống tiên đạo, pháp thuật, phù lục, pháp khí, pháp bảo thậm chí các loại trận pháp, đều coi trọng mượn nhờ sức mạnh trời đất, mượn nhờ ngoại vật.”
“Tông môn của Ngọc Phi Tiêu có thể đưa pháp bảo cho Ngọc Phi Tiêu, thế nhưng Cổ Vực Thiên Tông chúng ta lại không thể đưa cho ngươi bảo vật gì. Dù sao, võ giả chúng ta cũng không cần sử dụng bảo vật gì cả.”
“Trận chiến này, ngươi chỉ cần dốc hết sức lực là được rồi.”
Lục Trường Sinh nhẹ nhàng gật đầu.
Có điều hắn không nói chuyện Tâm Kiếm đã lột xác.
Đây là lá bài tẩy của hắn!
“Điện chủ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
“Tốt, còn khoảng mười ngày trước khi đến mùng sáu tháng sáu, ngươi trở về chuẩn bị cẩn thận đi.”
“Đến lúc đó, ta sẽ đích thân hộ tống ngươi đến đỉnh núi Nhạn!”
“Tạ điện chủ, đệ tử cáo lui!”
Lục Trường Sinh đứng dậy, rời khỏi điện Chấp Pháp.
Sau khi trở lại động phủ về sau, trong đầu Lục Trường Sinh nghĩ ra đủ loại thủ đoạn cho bản thân.
Lĩnh vực dung hợp có thể so với lĩnh vực phổ thông 250 tầng.
Loại lĩnh vực ở tầng này, thật ra đã mạnh tới rối tinh rối mù, có thể nghiền ép hết thảy.
Theo lý thuyết, Thần Tàng, tiên sư hẳn là đều không có thủ đoạn gì để chống lại.
Trừ phi là có pháp bảo!
Lục Trường Sinh đã từng nhìn thấy sức mạnh của pháp bảo từ Linh Diệu tiên sư.
Nếu thật sự kích phát sức mạnh của pháp bảo, khả năng lĩnh vực 250 tầng của Lục Trường Sinh không gánh được.
Hoặc là, coi như có thể chống đỡ được, Lục Trường Sinh cũng không thể đánh bại Ngọc Phi Tiêu.
Dù sao, pháp bảo của Linh Diệu tiên sư chỉ có phòng ngự, không có tiến công.
Nếu Ngọc Phi Tiêu muốn quyết chiến, há lại chuẩn bị mỗi pháp bảo chỉ có thể phòng ngự?
Pháp bảo, trên lý luận là thuộc về cấp Trúc Cơ Đạo Quân!
“Cho nên, hơn phân nửa vẫn phải dựa vào Kim Sắc Tâm Kiếm!”
“Nếu như Kim Sắc Tâm Kiếm thật sự lột xác thành sức mạnh tinh thần cấp Đạo Cơ, Đạo Quân, cho dù Ngọc Phi Tiêu có pháp bảo gì thì ta cũng sẽ chiếm ưu thế!”
Lục Trường Sinh dứt khoát nhắm mắt lại.
Toàn bộ tinh lực đều dùng để ôn dưỡng Kim Sắc Tâm Kiếm.
Thời gian nhoáng một cái, mười ngày đã trôi qua.
Lục Trường Sinh mở mắt. Hết chương 506.



Bạn cần đăng nhập để bình luận