Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 48. Thành Ô Sơn, "Sát Lỗ Đao" Long Phi (2)



Chương 48. Thành Ô Sơn, "Sát Lỗ Đao" Long Phi (2)




Cuối cùng, chúng dừng mắt lại ở một cát bàn trong góc.
Bên bàn này là một nam nhân đang đội mũ che mặt, trên bàn có một cây đao và tay nải, trang phục như võ giả.
Bảy tên võ giả đi thẳng tới chỗ nam nhân đội mũ che mặt đó.
Vừa đi, chúng vừa rút đao ra rồi vây quanh nam nhân.
"Long Phi, đừng tưởng rằng đội mũ che mặt là chúng ta sẽ không nhận ra ngươi."
"Bảy năm trước, ngươi giết đệ đệ ta, ngày hôm nay chúng ta nên tính toán món nợ đó rồi!"
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trong khách điếm đều không khỏi kinh ngạc.
Nam nhân đội mũ che mặt kia chính là Long Phi đại hiệp tiếng tăm lừng lẫy đấy sao?
Trong khách điếm, bầu không khí giữa Thẩm Luân và Long Phi căng thẳng tột độ.
Đột nhiên Thẩm Luân cười phá lên.
“Long Phi, chết đến nơi rồi mà ngươi vẫn kiên cường như thế.”
“Có điều hy vọng mấy ngày nữa nhìn thấy thê tử và nữ nhi của ngươi bị hành hạ ngươi vẫn còn kiên cường như thế.”
“Vèo”.
Thẩm Luân bất ngờ ra tay.
Kiếm quang dày đặc, Long Phi lập tức bị phủ kín bên trong kiếm quang.
Long Phi cũng cố gắng chống đỡ, tay trái nắm chặt đao, ánh đao chói lọi và sát khí đáng sợ va chạm với kiếm quang của Thẩm Luân.
Kiếm quang và ánh đao ầm ầm va chạm.
Dường như còn nghe được tiếng khí huyết nổ tung.
Ngay sau đó hai bóng người nháy mắt tách ra.
“Bang”.
Đao của Long Phi rơi xuống đất, bản thân hắn một tay ôm ngực, bị bắn ngược ra ngoài.
“Phốc”.
Long Phi phun ra một ngụm máu, sắc mặt có vẻ càng thêm phần tái nhợt.
Thẩm Luân lại không hề hao tổn.
Hắn nhìn Long Phi cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian xảo.
“Đường đường ‘Sát Lỗ Đao’ mà cũng có ngày hôm nay!”
“Bảy năm trước lúc ngươi giết muội muội ta có từng nghĩ tới kết quả hôm nay không?”
“Ha ha ha, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi ngay mà phải cho ngươi nếm đủ đau đớn trên thế gian này đã.”
“Lên đi, đánh gãy tứ chi trước rồi lại phế hết võ công của hắn.”
Mấy ả thị nữ phía sau Thẩm Luân nhận lệnh, cầm kiếm đi về phía Long Phi.
Người trong khách điếm đều nơm nớp lo sợ, không ai dám ra mặt nữa.
Dù sao mấy gã võ giả tỏ vẻ bất bình ban nãy giờ thi thể hãy còn nằm trên mặt đất kia kìa.
Long Phi muốn đứng lên, nhưng giãy giụa một lúc rồi vẫn từ bỏ.
Nhìn mấy ả thị nữ đằng đằng sát khí lại gần, Long Phi nhắm chặt hai mắt.
Hắn hiểu, đây là giang hồ!
Từ giây phút hắn bước vào giang hồ có lẽ đã định trước kết cục hôm nay.
Thế nhưng Long Phi nghĩ lại tất cả những gì đã qua.
Hắn không hối hận!
Lúc trước mở một đường máu thoát khỏi Bắc Lỗ hắn cũng coi như đã chết qua một lần.
Giờ có chết thêm lần nữa cũng có ngại gì đâu?
Có lẽ tiếc nuối duy nhất là nữ nhi của hắn.
Tai họa không đổ lên đầu thê nhi, những lời này trong chốn giang hồ cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.
“Vèo”.
Kiếm phong sắc bén của thị nữ nhắm thẳng vào tứ chi của Long Phi.
Đột nhiên một bóng đen nhoáng lên một cái.
“Xoẹt”.
Sau một tiếng vang nhỏ ba ả thị nữ đều cứng đờ người.
Ngay sau đó trên cổ các nàng đều xuất hiện một vết máu, máu tươi theo đó tuôn trào.
“Bộp”.
Ba ả thị nữ ngã ra đất, toàn thân không ngừng run rẩy, rồi dần không còn hơi thở.
“Hử?”
Đồng tử trong mắt Thẩm Luân co rụt cả lại, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt sắc như đao lập tức nhìn tới bóng người xa lạ đứng chắn trước mặt Long Phi.
Long Phi cũng đã mở mắt, vẻ mặt đầy bất ngờ.
Hắn không có bất cứ ấn tượng nào với người trước mặt, dường như cả hai cũng không hề quen biết nhau.
Thế nhưng đối phương lại cứu hắn.
Giọng Thẩm Luân lạnh băng, nghiến răng gằn từng từ: “Các hạ nghĩ kỹ chưa? Nếu ngươi cứu Long Phi thì chính là kẻ địch của Thẩm Luân ta!”
Thẩm Luân nắm chặt kiếm, khí thế trên thân dần kéo cao.
“Giết ngươi thì không phải sẽ không còn kẻ địch nữa rồi sao?”
Lục Trường Sinh thờ ơ đáp.
Ngay sau đó bóng hắn khẽ nhoáng lên, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Thế nhưng Thẩm Luân lại như gặp đại địch, gần như trong nháy mắt phóng thanh trường kiếm trên tay ra.
“Keng keng keng keng keng”.
Kiếm quang chói mắt không ngừng va chạm giữa không trung.
Lục Trường Sinh sử dụng đoạn kiếm, còn Thẩm Luân dùng trường kiếm.
Hơn nữa kiếm pháp của Thẩm Luân chủ yếu cũng lấy tốc độ làm chủ.
Bởi vậy kiếm phong đối chọi kịch liệt, trong một hơi thở có lẽ hai người đã va chạm tới mấy chục đường kiếm.
Mấy chục đường kiếm tuy nhiều nhưng thời gian sử dụng lại rất ngắn.
Chỉ trong một hơi thở thân thể Thẩm Luân đã run lên, lùi về phía sau hai bước, sau đó giơ tay sờ lên cổ.
Trên cổ hắn mơ hồ xuất hiện một đường máu rất nhỏ.
Thế nhưng từ vết máu lại có máu tươi ộc ra, càng lúc càng nhiều, cuối cùng phun ra như suối.
“Kiếm thật nhanh!”
Thẩm Luân nói xong thì ngã ngửa ra sau.
“Bang” một tiếng.
Thẩm Luân hãy còn trợn tròn mắt nhưng đã không còn hơi thở.
Chết!
Bạch Y Tú Tài Thẩm Luân chết rồi!
Cảnh này khiến những người có mặt trong khách điếm đều bàng hoàng.
Hai người kia mới giao thủ bao lâu?
Thế mà chỉ trong chớp mắt Thẩm Luân đã chết.
Mà Bạch Y Tú Tài Thẩm Luân trên giang hồ cũng không phải kẻ vô danh tiểu tốt.
“Thẩm Luân chết rồi? Trong nháy mắt đã bị võ giả xa lạ này giết chết.”
“Quá mạnh! Bạch Y Tú Tài Thẩm Luân nổi danh là khoái kiếm, kiếm pháp của hắn cực nhanh, ra chiêu như sét đánh. Không ngờ giờ lại chết trong tay kiếm khách còn nhanh hơn cả hắn.”
“Rốt cuộc người này là ai? Ta thế mà không có ấn tượng gì với hắn cả. Hay là trước nay hắn chưa từng hành tẩu giang hồ.”
Người trong khách điếm hãy còn kinh hãi với kiếm pháp cực nhanh cùng thực lực mạnh mẽ của Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh đã thu kiếm vào vỏ, hắn đi thẳng tới chỗ thi thể của Thẩm Luân, cẩn thận tìm kiếm một lượt.
Làm đám người đang xem không khỏi ngẩn ngơ.
Ngay cả thi thể của thị nữ hắn cũng không bỏ qua.
Có điều cũng không thu hoạch được mấy, chỉ có một ít ngân phiếu mà thôi.
Sờ thi thể xong Lục Trường Sinh mới lại đứng lên, đi tới chỗ Long Phi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận