Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 651: Lục Trường Sinh đại phát thần uy, một kích diệt hết!

Chương 651: Lục Trường Sinh đại phát thần uy, một kích diệt hết!
Người của mười tám nhà phần lớn đều đang mỉm cười.
Thế nhưng cuối cùng vẫn có bốn người bị đào thải.
Cửa thứ nhất này đào thải bốn người.
Chỉ còn lại mười bốn người.
Tuy tỷ lệ đào thải có vẻ không cao.
Thế nhưng nên biết những người có thể đại biểu cho mười tám thế lực này bản thân chính là tồn tại hàng đầu trong cùng cảnh giới.
Ngay cả bọn hắn đều bị đào thải.
Đủ thấy cửa thứ nhất này kỳ thật cũng không nhẹ nhàng như vậy.
Chính là Trúc Cơ Đạo Quân ỷ có pháp bảo phòng ngự nên mới có thể chiếm cứ một chút lợi lộc.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Sau đó là cửa thứ hai.
Ngô Thuận mở miệng: "Cửa thứ hai, hỗn chiến!"
"Còn lại mười bốn người cao thủ đỉnh tiêm, giữa các ngươi không có bất cứ quy củ trói buộc nào, tùy thời đều có thể động thủ với nhau."
"Thậm chí các ngươi còn có thể liên thủ hoặc là vây công. Tóm lại, có thể dùng hết thảy thủ đoạn và biện pháp, lần này cần đào thải mười người. Cuối cùng chỉ có thể còn lại bốn người, sau đó tiến vào cửa thứ ba."
"Thế nhưng để bảo đảm các ngươi không né tránh chiến đấu, các ngươi cần phải ở trong một phạm vi đặc biệt."
"Ừm, lấy tòa sơn trang này làm ranh giới đi. Không được rời đi sơn trang, một khi rời đi thì coi như bị đào thải."
"Các ngươi đều nghe rõ rồi chứ?"
Lời Ngô Thuận nói khiến nội tâm mười bốn cao thủ đều hơi trầm xuống.
Hỗn chiến!
Hơn nữa còn có thể vận dụng bất cứ thủ đoạn nào.
Thậm chí liên thủ với nhau cũng được.
Độ tự do vô cùng cao.
Thế nhưng độ tự do lớn như vậy, đối với mỗi người mà nói lại vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì tỷ lệ đào thải quá cao.
Mười bốn vị cao thủ đỉnh tiêm, cuối cùng chỉ được ở lại bốn vị cao thủ.
Cần đào thải những mười vị cao thủ.
Chuyện này quá khó khăn!
Đại chiến như vậy sợ rằng sẽ vô cùng tàn khốc.
Ngô Thuận nhìn lướt qua mười bốn người, không thấy có ai dị nghị, hắn lại bình tĩnh nói: "Nếu đã không có gì dị nghị vậy thì bắt đầu đi."
"Vèo."
Ngô Thuận vừa dứt lời.
Tất cả mọi người gần như đều lập tức lui về phía sau, điên cuồng rời xa các đối thủ khác.
Ngay cả Lục Trường Sinh cũng vậy. ‌
Những lúc thế này muốn đối phó với người nào đó hoàn toàn là chuyện ngu xuẩn.
Một khi hai kẻ mạnh tranh chấp, cuối cùng sẽ chỉ làm lợi cho các đối thủ khác.
Về phần liên thủ?
Vậy thì càng không thể nào.
Dù có người quen biết nhau đấy, nhưng lúc này ai dám tin tưởng đối phương nữa?
Đương nhiên, cũng không phải tuyệt đối.
Dưới một số tình huống, chỉ sợ những người này có khả năng liên thủ rất lớn.
Sau đó mười bốn người nhanh chóng tách ra.
Lục Trường Sinh cũng lui đến một góc tối không người.
Ánh mắt hắn khẽ nheo lại.
Kỳ thực không cần quan sát bằng mắt thường, hắn có Cảm Tri Lĩnh Vực, muốn cảm giác được mười ba người khác thì quá dễ.
Mười ba người khác thật ra cũng như vậy.
Sơn trang này rất lớn, thế nhưng đó là đối với người bình thường thôi.
Đối với Đạo Cơ đỉnh tiêm, Đạo Quân đỉnh tiêm mà nói, sơn trang này vẫn quá nhỏ.
Muốn hoàn toàn "tránh né", tọa sơn quan hổ đấu, căn bản không thể được.
Thế nhưng không ai muốn động trước.
Hoàn toàn là ngươi không động thì ta cũng không động.
Lúc này, Ngô Thuận như nghĩ tới điều gì đó.
"Đúng rồi nếu như trong hai canh giờ số người còn lại nhiều hơn bốn thì tất cả đều sẽ bị đào thải."
"Đến lúc đó, vị trí thứ nhất cứ dựa theo chỗ ngồi trong sơn trang để xếp hạng."
Ngô Thuận bỗng nhiên mở miệng.
Quy tắc vừa lập khiến sắc mặt mười bốn người giữa sân đại biến.
Bọn hắn nhìn về phía chỗ ngồi của mười tám thế lực trong sơn trang.
Kỳ thực chỗ ngồi không cố định, không có người nào thật sự ngồi ở vị trí đầu tiên.
Ngay cả là Ngô Thuận cũng không ngồi ở vị trí đầu tiên.
Nhưng đúng là cũng có người ngồi gần hàng đầu thật.
Mà vị trí đó rõ ràng là Vương gia.
Cao thủ Vương gia là một tên Trúc Cơ Đạo Quân.
Sắc mặt tên Trúc Cơ Đạo Quân này đột nhiên hoàn toàn biến đổi.
"Chạy!"
Trúc Cơ Đạo Quân muốn chạy, thế nhưng một tên Trúc Cơ Đạo Quân đỉnh tiêm bên cạnh hắn phản ứng còn nhanh hơn.
"Trấn!"
Vẻn vẹn một chữ "Trấn".
Tựa hồ là một loại phù lục.
Phù lục toả ra ánh sáng chói lọi, nổi lên một chữ "Trấn" cực lớn, sau đó từ giữa trời rơi xuống, lập tức rơi xuống người Đạo Quân của Vương gia.
Dù Đạo Quân của Vương gia đã phóng xuất ra pháp bảo từ sớm.
Thế nhưng có vẻ cũng không có tác dụng quá lớn.
Trong chớp nhoáng này, toàn thân Đạo Quân của Vương gia cứng đờ.
Hắn bị "trấn trụ".
Kỳ thực tờ phù lục này cũng không quá mạnh.
Hơn nữa cũng chỉ có thể trấn trụ Đạo Quân của Vương gia trong một chớp mắt mà thôi.
Nếu như là một chọi một, chút thời gian ít ỏi này kỳ thực không có quá nhiều phiền phức với một vị Trúc Cơ Đạo Quân. ‌
Dù sao Đạo Quân cũng có pháp bảo bảo hộ. ‌
Thế nhưng tình hình hiện giờ lại khác.
Trong nháy mắt khi toàn thân Đạo Quân của Vương gia bị "trấn trụ" đó, tới mấy não vực cùng lúc giáng lâm.
Trong nháy mắt não vực hình thành, Thần Thuật kinh khủng cũng che trời lấp đất lao về phía Đạo Quân của Vương gia.
"Không..."
Đạo Quân của Vương gia hoảng sợ gào lớn.
Thế nhưng không có tác dụng gì cả.
Những cường giả Đạo Cơ này đều là kẻ thân kinh bách chiến, sao có thẻ bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một này?
"Ầm ầm."
Thần Thuật bộc phát.
Đồng thời, uy lực của mỗi một loại Thần Thuật đều vô cùng đáng sợ.
Chí ít đều là Thần Thuật dung hợp đỉnh tiêm từ năm loại pháp tắc.
Toàn bộ trút xuống người Đạo Quân của Vương gia.
"Răng rắc."
Pháp bảo thậm chí còn không chống đỡ được một cái chớp mắt đã vỡ nát.
Đạo Quân của Vương gia đã mất đi pháp bảo, thân thể lập tức bị Thần Thuật khủng bố bao phủ.
Tới một tiếng kêu thảm cũng không thể truyền ra, hết thảy đều trở lại an tĩnh.
Chết!
Đạo Quân của Vương gia cứ thế mà chết đi.
Mười bốn vị cao thủ đỉnh tiêm, hiện tại chỉ còn lại có mười ba vị.
"Bộp."
Người của Vương gia vung tay đập xuống thành ghế.
Hắn rất phẫn nộ.
Mặt mũi đỏ bừng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận