Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1766: Vừa tới Hắc Quang giới, xếp hạng của Lục Trường Sinh! (4)

Đây là sinh mệnh Hỗn Độn đấy.
Đường đường sinh mệnh Hỗn Độn mà lại chạy tới chào bán sách công lược?
Nhất thời, Lục Trường Sinh có chút không kịp phản ứng.
“Đúng vậy đạo hữu, khảo hạch sơ cấp của tháp Hắc Quang rất khó thông qua. Sách công lược của ta có hơn vạn kỷ nguyên rồi, được vô số thiên kiêu đỉnh tiêm chỉnh lý từ kinh nghiệm của chính mình, chắc chắn cực kỳ có giá trị…”
Vị sinh mệnh Hỗn Độn này vẫn đang thao thao bất tuyệt “chào bán” cái gọi là sách công lược khảo hạch sơ cấp.
Nhưng quan trọng là Lục Trường Sinh đã thông qua khảo hạch sơ cấp của tháp Hắc Quang, thế nên không cần sách công lược gì hết.
Lục Trường Sinh không nhịn được mở miệng hỏi: “Đạo hữu, ngươi đường đường là sinh mệnh Hỗn Độn, giờ lại ngăn ở lối vào Hắc Quang giới chào bán sách công lược khảo hạch sơ cấp? Ngươi không thấy mất thể diện của sinh mệnh Hỗn Độn sao?”
“Thể diện?”
Đối phương ngẩn ra, sau đó thở dài một tiếng rồi cười khổ, nói: “Đạo hữu, có lẽ ngươi vừa tới Hắc Quang giới nên không biết tu hành khó khăn thế nào. Một khi bước vào cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn, rất nhiều người đều bị phải bắt đầu lại từ đầu như nhau, nhưng chính vì như vậy mà việc tu hành càng thêm khó khăn.”
“Muốn chuyển tiếp sinh mệnh, vô số sinh mệnh Hỗn Độn phải điên cuồng chồng chất tài nguyên. Không có tài nguyên mà muốn chuyển tiếp sinh mệnh ư? Đó là chuyện không có khả năng! Tài nguyên lấy ở đâu ra được? Tất cả mọi người đều là sinh mệnh Hỗn Độn, hoặc dựa vào thế lực hoặc là võ lực, nhưng ta không có cách nào gia nhập thế lực lớn, phần lớn sinh mệnh Hỗn Độn sơ cấp đều không thể gia nhập thế lực lớn, dù có gia nhập cũng chưa chắc đã thu được bao nhiêu tài nguyên, cuối cùng không phải dựa vào chính bản thân liều mạng sao.”
“Vì chuyển tiếp sinh mệnh mà chào bán sách công lược có là gì đâu, khó hơn nữa cũng phải làm.”
“Thể diện ư? Tại Hắc Quang giới, sinh mệnh Hỗn Độn sơ cấp cũng không có gì thể diện gì hết. Đợi ngươi tiến vào Hắc Quang giới là biết thôi…”
Lục Trường Sinh khẽ nheo mắt.
Hắn đang suy nghĩ.
Thì ra sau khi trở thành sinh mệnh Hỗn Độn tu hành lại khó khăn thế ư?
Đối phương nói cũng có lý.
Từ khi Lục Trường Sinh tu hành đến nay, từ đầu đến cuối đều hiểu rõ một đạo lý.
Lưng dựa cây lớn thoải mái hóng mát.
Nói cách khác, sau lưng có thế lực, thậm chí thế lực càng mạnh thì việc tu hành lại càng được hỗ trợ nhiều hơn.
Tán tu?
Chỉ sợ ngay cả việc trở thành sinh mệnh Hỗn Độn cũng rất khó khăn.
Nếu lúc trước Lục Trường Sinh không gia nhập Thiên Quang Thánh Tông, dù hắn hắn vẫn có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn như cũ nhưng sợ rằng sẽ hao phí rất nhiều thời gian, việc tu hành cũng sẽ không thuận lợi như bây giờ.
Đây chính là đạo lý lưng dựa cây lớn thoải mái hóng mát.
Chỉ cần có cơ hội thì Lục Trường Sinh cũng không muốn trở thành tán tu.
“Xin hỏi đạo hữu xưng hô như thế nào?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Tên ta là Thần Nguyên.”
“Thì ra là Thần đạo hữu.
Lục Trường Sinh khẽ gật đầu.
Thần Nguyên lải nhải rất nhiều chuyện khiến Lục Trường Sinh cảm thấy người này khá thú vị.
Dù tự xưng tán tu nhưng cũng có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Hơn nữa còn không có “thể diện” mà sinh mệnh Hỗn Độn nên có.
Bất kể thế nào, để làm được như vậy cũng không dễ dàng.
Ngay cả việc bán sách công lược cũng chỉ có một mình Thần Nguyên làm.
Không thấy sinh mệnh Hỗn Độn khác mặt dạn mày dày chào bán sách công lược như hắn.
Đủ thấy chuyện này kỳ thực cũng không dễ dàng gì cho cam.
“Lục đạo hữu, nói nhiều như vậy, thế ngươi có định mua sách công lược này không?”
Thần Nguyên hỏi.
“Nếu ngươi có sách công lược khảo hạch cuối cùng thì Lục mỗ có thể sẽ mua. Còn sách công lược khảo hạch sơ cấp thì ta không cần.”
Lục Trường Sinh nói xong, đỉnh đầu mơ hồ xuất hiện một tòa bảo tháp đen kịt.
Nhìn thấy tòa bảo tháp đen kịt này, trong lòng Thần Nguyên không khỏi chấn động.
Hắn đã loanh quanh ở Hắc Quang giới rất nhiều năm, tất nhiên biết bảo tháp đen kịt đại biểu cho cái gì.
Đó là tử thể của tháp Hắc Quang.
Chỉ có tu sĩ thông qua khảo hạch sơ cấp mới có thể luyện hóa một tòa tử thể của tháp Hắc Quang.
“Thì ra Lục đạo hữu đã thông qua khảo hạch sơ cấp, lần này ngươi tới Hắc Quang giới để chuẩn bị khảo hạch cuối cùng sao?”
Hai mắt Thần Nguyên sáng rực lên.
Ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng không gì sánh được.
Dù Hắc Quang giới có rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn, nhưng tu sĩ có thể thông qua khảo hạch sơ cấp vẫn có địa vị rất cao tại Hắc Quang giới.
Không phải điều mà sinh mệnh Hỗn Độn phổ thông có thể so sánh.
Đây là một cái “đùi vàng” đấy, phải ôm chặt mới được.
“Lục đạo hữu, không phải khoe chứ ta hết sức quen thuộc Hắc Quang giới, hay để ta dẫn ngươi vào Hắc Quang giới nhé?”
Thần Nguyên nói ngay.
Ánh mắt còn vô cùng nóng bỏng, tràn đầy chờ mong.
Hắn cũng không hề nhắc tới thù lao.
Gặp được tu sĩ tham gia khảo hạch cuối cùng như Lục Trường Sinh còn cần thù lao gì nữa?
Ôm chặt đùi người ta sau này sẽ có rất nhiều cái lợi.
Lục Trường Sinh nhìn dáng vẻ Thần Nguyên cũng cảm thấy rất bình thường.
Thậm chí mơ hồ còn có chút cảm giác “thân thiết”.
Thần Nguyên thế này không phải rất giống một số kẻ phàm tục hay tỏ vẻ “bợ đỡ” đấy à?
Rất lâu rồi Lục Trường Sinh không cảm nhận được dáng vẻ người phàm tục.
Giờ đột nhiên một sinh mệnh Hỗn Độn như Thần Nguyên lại có dáng vẻ hệt như người phàm tục, ngược lại khiến hắn cảm thấy rất mới mẻ, thậm chí có chút thân thiết.
“Được.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Cũng chỉ là dẫn đường thôi, không có gì quan trọng. Lần này hắn đến Hắc Quang giới tham gia khảo hạch cuối cùng, mặc dù có Tử Tang nhưng Tử Tang đã rời đi Hắc Quang giới rất lâu.
Có Thần Nguyên dẫn đường tất nhiên tốt hơn nhiều.
Thế là hai người cùng nhau tiến vào bên trong Hắc Quang giới.
“Vèo.”
Tiến vào Hắc Quang giới, thứ đầu tiên trông thấy chính là rất nhiều người trên đi.
Lục Trường Sinh ngẩn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận