Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1882: Bí cảnh Hoang Cổ! Manh mối của Lâm Thanh Loan! (2)

Hắn sở dĩ không trực tiếp giáng lâm tại thành Thạch Bảo cũng là vì thành Thạch Bảo có pháp trận, bao phủ cả tòa thành Thạch Bảo.
Trừ khi cưỡng ép phá vỡ pháp trận, nếu không hắn không thể trực tiếp giáng lâm đến trong thành.
Tu sĩ thủ thành này có thể để người ta vào trong thành Thạch Bảo.
“Bọn ta còn chưa bẩm báo thành chủ đại nhân…”
Mấy tu sĩ kiên trì đến cùng nói.
“Hửm?”
Trên người Lục Trường Sinh phát ra một tia uy áp.
Nếu không phải hắn còn dùng đến thành chủ thành Thạch Bảo, cần hỏi thăm thành chủ thành Thạch Bảo, nào còn sẽ nói lời thừa với mấy người chỉ là tu sĩ thủ thành?
“Mở ra trận pháp!”
Lúc này, một âm thanh lớn từ trong thành truyền đến.
Ngay sau đó, một tu sĩ cao lớn dáng người vạm vỡ vội vàng đi tới trước mặt Lục Trường Sinh.
“Thành chủ thành Thạch Bảo Thạch Long tham kiến đạo hữu!”
Lục Trường Sinh khẽ híp mắt.
Trên người đối phương rõ ràng cũng phát ra khí tức Đại Thánh.
Hiển nhiên đối phương chính là thành chủ thành Thạch Bảo.
Nếu đều là Đại Thánh, tự nhiên cũng có thể lấy “đạo hữu” xưng hô với nhau.
“Lục mỗ còn tưởng rằng Thạch thành chủ không muốn để Lục mỗ vào thành chứ, xem ra chỉ là hiểu lầm.”
Lục Trường Sinh ý vị sâu xa nói.
“Đương nhiên là hiểu lầm. Đạo hữu là Đại Thánh, tới thành Thạch Bảo này chính là đại giá quang lâm, là vinh hạnh của thành Thạch Bảo ta, xin mời đạo hữu vào thành!”
Thạch Long trái lại cực kỳ cung kính.
Lục Trường Sinh gật đầu, ngay sau đó trực tiếp cưỡi Toan Nghê đi vào trong thành.
Thành Thạch Bảo này tương đối phồn vinh.
Trên đường phố nơi nơi đều là người đi đường.
Không chỉ có tu sĩ, lại còn có người bình thường.
Nhưng cho dù là tu sĩ, tu vi đều không cao lắm.
Ngay cả Chuẩn Thánh đều rất ít, đừng nói chi là Thánh cảnh, Đại Thánh.
Hai người tới phủ thành chủ, chỉ có hai người Thạch Long và Lục Trường Sinh ngồi xếp bằng.
Vẻ mặt Thạch Long nghiêm túc hỏi: “Không biết đạo hữu vào ta thành Thạch Bảo có chuyện gì?”
Lục Trường Sinh trầm ngâm một hồi, trực tiếp hỏi: “Đạo hữu có từng nghe nói về Lâm Thanh Loan?”
Hắn không nói xa nói gần hỏi thăm.
Nếu Lâm Thanh Loan muốn trở thành cửu đạo Đại Thánh, ở trong bí cảnh Hoang Cổ này hẳn sẽ không thể không có chút động tĩnh nào.
“Lâm Thanh Loan?”
“Ngươi nói là lão tổ Thanh Loan Tông, Thanh Loan tiên tử?”
Lục Trường Sinh hơi ngây ra.
Thanh Loan Tông?
Hay là Thanh Loan tiên tử gì đó?
Hắn cũng không quá xác định.
“Ngươi kể lại sơ chuyện của Thanh Loan tiên tử xem.”
Thế là Thạch Long bèn miêu tả đơn giản về sự tích của Thanh Loan tiên tử.
Thì ra ước chừng từ hai ngàn năm trăm năm trước, Thanh Loan tiên tử bỗng nhiên xuất hiện, liên tiếp đánh bại những Đại Thánh đứng đầu, tiếp đó sáng lập Thanh Loan Tông.
Người khác gọi nàng là Thanh Loan tiên tử.
Nghe nói nàng là Đại Thánh cao giai, thực lực hết sức đáng sợ.
Trong lòng Lục Trường Sinh run lên.
Phải rồi, Thanh Loan tiên tử này hơn nửa đúng là Lâm Thanh Loan.
Lâm Thanh Loan vừa khéo bế quan chừng hai nghìn năm trăm năm.
Cũng vừa khớp với thời gian Thanh Loan tiên tử xuất hiện trong bí cảnh Hoang Cổ,.
Hơn nữa cũng là một Đại Thánh cao giai.
Không sai.
“Thanh Loan tiên tử ở đâu?”
Lục Trường Sinh lại hỏi.
“Chuyện này…”
Thạch Long muốn nói lại thôi.
Hiện tại hắn đã có phần hiểu rõ, lão quái trước mắt hơn nửa là có giao tình với Thanh Loan tiên tử.
Thậm chí quan hệ không cạn.
Chỉ là không biết vì sao lão quái không biết chuyện xảy ra ở Thanh Loan Tông?
Có lẽ “lão quái” trước mắt vẫn luôn bế quan, bây giờ mới vừa xuất quan?
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao “lão quái” không biết chuyện xảy ra ở Thanh Loan Tông.
Nếu thật sự là vậy, vậy thì thực sự có chút phiền phức rồi.
Sơ sẩy là Thạch Long và thành Thạch Bảo thậm chí đều muốn phải chịu tai hoạ ngập đầu.
“Thạch thành chủ cứ nói đừng ngại.”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói.
Nhưng Lục Trường Sinh càng như vậy thì càng khiến Thạch Long cẩn thận hơn.
Song cuối cùng Thạch Long vẫn châm chước mở miệng.
“Lục đạo hữu, ba trăm năm trước, Thanh Loan tiên tử vì muốn tranh đoạt Thông Thiên Quả mười vạn năm mới xuất thế một lần nên bị mấy Đại Thánh đỉnh phong cường đại đả thương, đến nay không rõ tung tích.”
“Nghe nói Thông Thiên Quả có năng lực thông thiên triệt địa, sau khi ăn vào có thể bước vào trạng thái đốn ngộ, tương hợp với cả thiên địa, tiếp đó lĩnh ngộ đủ loại thần thông, bí pháp thậm chí cả đại đạo!”
“Đáng tiếc thần quả như vậy, ngay cả Đại Thánh đỉnh phong đều thèm muốn, Thanh Loan tiên tử tuy mạnh nhưng vẫn bị mấy Đại Thánh đỉnh phong đả thương, mang theo Thông Thiên Quả không biết đã trốn đi đâu.”
Trong lòng Lục Trường Sinh chấn động.
Ba trăm năm trước, hắn đang bế quan.
Lâm Thanh Loan vậy mà còn gặp phải nguy hiểm?
Nhưng hẳn còn chưa vẫn lạc.
Hơn nữa còn giành được Thông Thiên Quả.
Chắc là đã trốn đi để Đại Thánh đỉnh phong đều không thể tìm được.
Phỏng chừng là đang từ từ dưỡng thương, thậm chí đang phục dụng Thông Thiên Quả tu hành.
Nhưng nếu muốn tìm được Lâm Thanh Loan thì khó rồi.
Suy cho cùng lúc trước La Dương truyền tấn cho Lâm Thanh Loan, Lâm Thanh Loan cũng không có hồi âm gì.
Lục Trường Sinh tự nhiên cũng có phương thức truyền tấn của Lâm Thanh Loan.
Thế là hắn trực tiếp truyền tấn cho Lâm Thanh Loan.
Cho nàng hay hiện tại hắn đang ở bí cảnh Hoang Cổ, hỏi thăm Lâm Thanh Loan đang ở nơi nào.
Về phần Lâm Thanh Loan có thể hồi âm hay không, Lục Trường Sinh cũng không rõ.
Dù sao hắn cũng không biết tình huống của Lâm Thanh Loan hiện giờ.
Truyền tấn mấy canh giờ, Lâm Thanh Loan đều không có bất cứ hồi âm nào.
Trong lòng Lục Trường Sinh trầm xuống.
Chuyện có lẽ thật sự phiền phức rồi.
Tình hình của Lâm Thanh Loan có lẽ rất gay go.
Đã mấy canh giờ, Thạch Long nhìn thấy Lục Trường Sinh cau mày.
Thậm chí vẻ mặt càng lúc càng u ám.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Thạch Long cũng thấp thỏm vô cùng.
Lỡ như “lão quái” trước mắt phát điên, vậy hắn phải làm sao bây giờ?
Trong mắt hắn, Lục Trường Sinh chắc chắn là không biết vị lão quái nào, bế quan nhiều năm, hiện tại mới xuất quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận