Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1787: Lục Trường Sinh tiến vào cấm khu Huyết Hồ, ma diệt đại đạo, Đại Thánh vẫn lạc! (2)

Vốn không hề chú trọng chi tiết.
Lục Trường Sinh đoán, chuyện này có liên quan tới hoàn cảnh tu hành.
Hoàn cảnh tu hành tại Ám Vực ác liệt hơn so với Hỗn Độn nhiều.
Cạnh tranh cũng càng thêm kịch liệt.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tuổi thọ!
Tuổi thọ của người tu hành tại Ám Vực ngắn hơn so với người tu hành tại Hỗn Độn rất nhiều.
Ví dụ như Đại Đế.
Mạnh như Đại Đế cũng chỉ có thể sống một kỷ nguyên.
Cũng chính là 120.000 năm.
Đây chính là Đại Đế, là tồn tại sánh ngang với nguyên sinh mệnh Hỗn Độn đấy.
Trong Hỗn Độn, tuổi thọ của nguyên sinh mệnh gần như vô cùng vô tận.
Mà Đại Đế trong Ám Vực thì sao?
Bọn hắn chỉ có thể sống một kỷ!
Chiến lực giữa đôi bên không khác nhau là mấy mà tuổi thọ lại chênh lệch nhiều như vậy, thử hỏi sinh mệnh Ám Vực sao cam tâm cho được?
Không biết thì thôi.
Thế nhưng sinh mệnh Ám Vực cũng biết tới sự tồn tại của Hỗn Độn, cùng với Ám Vực là hai mặt gắn bó.
Thật ra đây chính là nguyên nhân dẫn đến tranh đấu giữa Ám Vực và Hỗn Độn nhiều năm qua.
Tuổi thọ!
Sinh mệnh Ám Vực cũng muốn có được tuổi thọ của người tu hành trong Hỗn Độn.
Thế nhưng vấn đề tuổi thọ có vẻ rất phức tạp.
Dù Ám Vực và Hỗn Độn đại chiến vô số kỷ nguyên.
Tuy nhiên không ai có thể giải quyết vấn đề tuổi thọ.
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới đại chiến giữa Ám Vực và Hỗn Độn.
Còn việc tu sĩ Hỗn Độn vẫn luôn ngấp nghé Ám Vực, kỳ thực chính là ngấp nghé sức mạnh bản nguyên của Ám Vực.
Dường như sức mạnh bản nguyên Ám Vực có thể giúp nguyên sinh mệnh tiến thêm một bước.
Điều này liên quan đến bí mật lớn nào đó.
Ngay cả Tử Tang cũng không rõ lắm.
Thế nhưng với Lục Trường Sinh mà nói những chuyện này đều quá xa vời.
Giờ hắn chỉ muốn yên ổn sống sót trong Ám Vực, đồng thời đợi tới khi liên minh Hỗn Độn mở ra cứ điểm một lần nữa.
Sau đó lại quay về Hỗn Độn.
Trong thời gian này, Lục Trường Sinh nhất định phải thật cẩn thận.
Dù sao nơi này chính là Ám Vực.
Khắp nơi đều là kẻ địch.
Thân phận của hắn tuyệt đối không thể bại lộ.
Lục Trường Sinh có thẻ thân phận của liên minh Hỗn Độn.
Một khi liên minh Hỗn Độn mở ra cứ điểm thẩm thấu một lần nữa.
Như vậy tin tức sẽ được gửi tới thẻ thân phận của liên minh Hỗn Độn.
Đến lúc đó Lục Trường Sinh sẽ biết cụ thể cứ điểm thẩm thấu ở nơi nào.
Thế nhưng phải chờ bao lâu thì Lục Trường Sinh cũng không rõ lắm.
Lần tác chiến thẩm thấu này đã hoàn toàn thất bại.
Liên minh Hỗn Độn cũng phải chịu tổn thất nặng nề.
Lục Trường Sinh còn giữ được mạng cũng không tệ rồi.
Nhưng nghĩ lại khảo hạch cuối cùng của hắn tại Hắc Quang giới.
Không biết rốt cuộc có còn cơ hội hoàn thành hay không.
Lục Trường Sinh bắt đầu suy tính.
Nếu quả thực không cách nào rời khỏi Ám Vực, chẳng lẽ hắn cứ ở yên đây không làm gì, để mặc việc tu hành trì trệ không thăng tiến?
Thế nhưng nhục thân của Lục Trường Sinh cần có Hồng Mông khí.
Mà Ám Vực lại không có Hồng Mông khí, căn bản không cách nào tu luyện nhục thân.
“Chờ đã, ai nói ta chỉ có nhục thân thôi?”
“Ta còn có Hư giới. Mà chỉ cần bản nguyên Hỗn Độn hoặc bản nguyên Ám Vực là có thể tu hành. Tại Ám Vực chỉ cần lấy được sức mạnh bản nguyên thì ta có thể tu luyện Hư giới.”
“Thế nhưng làm cách nào lấy được sức mạnh bản nguyên Ám Vực đây?”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Nhục thân cần Hồng Mông khí nên tại Ám Vực hắn không có cách nào, vậy thì chuyển sang tu luyện Hư giới.
Về phần sức mạnh bản nguyên Ám Vực, Lục Trường Sinh suy nghĩ, ban đầu hắn trấn sát sinh mệnh Ám Vực tại Thiên Ngục chẳng phải đã lấy được một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực đấy sao?
Rõ ràng Hư giới của Lục Trường Sinh đã tăng lên một chút.
Nhưng sức mạnh bản nguyên Ám Vực quá ít nên không có cách nào biến đổi về chất lượng.
“Thử xem. Để xem có phải mỗi một sinh mệnh Ám Vực đều có sức mạnh bản nguyên Ám Vực không?”
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên một tia tinh mang.
Còn chuyện phải giết người?
Thật sự quá đơn giản.
Lục Trường Sinh đã nắm rõ phương thức hoạt động của Ám Vực.
Nơi hắn đang có mặt gọi là thành Thiên Dự.
Nơi này có Đại Thánh tọa trấn nên vô cùng an toàn.
Người bình thường không ai dám gây chuyện trong thành Thiên Dự.
Nhưng nếu rời khỏi thành Thiên Dự thì khác.
Huống chi Lục Trường Sinh còn biết, cách thành Thiên Dự mấy nghìn dặm về hướng Tây Bắc có một nơi gọi là cấm khu Huyết Hồ.
Trong đó có “đại dược” tới cả Thánh cảnh cũng thèm nhỏ dãi.
Không biết đã có bao nhiêu cao thủ mạo hiểm tiến vào cấm khu Huyết Hồ.
Muốn giết người thì cứ tới cấm khu là được.
Nơi đó về cơ bản là mạnh được yếu thua, tùy ý sát phạt cũng không có vấn đề gì.
Lục Trường Sinh không dám tùy ý vận dụng tháp Hắc Quang.
Hắn hướng bay thẳng về phía cấm khu Huyết Hồ.
Chẳng mấy chốc Lục Trường Sinh đã trông thấy cấm khu Huyết Hồ.
Nơi này gọi là “Huyết Hồ” vì toà cấm khu này sinh ra một loại đại dược có tên là “Huyết Hồ”, có thể giúp nhục thân của cường giả Thánh cảnh viên mãn, có hy vọng cảm ngộ đại đạo, tấn thăng Đại Thánh.
Đương nhiên, ngoài Huyết Hồ ra còn có rất nhiều loại đại dược khác.
Nhưng cấm khu Huyết Hồ tương đối nguy hiểm.
Trong đó có rất nhiều dị thú khủng bố, ngay cả Đại Thánh cũng có thể vẫn lạc.
Tu vi cảnh giới của Lục Trường Sinh mới chỉ là “Thánh cảnh” mà thôi.
Hắn chưa phải Đại Thánh.
Đương nhiên chiến lực của Lục Trường Sinh rất mạnh, có thể nghịch phạt cường giả từng chuyển tiếp sinh mệnh một lần, tương đương với việc nghịch phạt Đại Thánh.
“Vèo.”
Lục Trường Sinh bay vào cấm khu Huyết Hồ.
Mới vừa tiến vào cấm khu, Lục Trường Sinh đã mơ hồ cảm nhận được mùi máu tanh như có như không.
Tại cấm khu Huyết Hồ, quanh năm xảy ra chém giết.
Mùi máu tanh quanh năm không tiêu tan.
Lục Trường Sinh thu liễm khí tức, cẩn thận từng ly từng tí.
Hắn không thể tuỳ tiện vận dụng tháp Hắc Quang được.
Một khi vận dụng tháp Hắc Quang rất có thể sẽ bị một ít cường giả phát giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận