Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1813: Vạn Cổ Kiếm Đạo tựa đêm dài! Đại đạo thứ hai của Lục Trường Sinh, Vạn Cổ Kiếm Đạo chấn động bốn phương! (3)

Bọn hắn trực tiếp thấy sức mạnh đại đạo trong hư không, ai nấy đều cảm thấy sâu trong đáy lòng có cảm giác căng chặt.
Những bóng người này đều là Đại Thánh!
Trong lòng các Đại Thánh đều kinh hãi.
Sự xuất hiện của loại đại đạo này làm bọn hắn cảm nhận được bất an.
“Xin hỏi Trường Sinh Đại Thánh, Kiếm Đạo ngài đang cảm ngộ là loại Kiếm Đạo gì?”
Thành chủ thành Thiên Dự, Thiên Dự Đại Thánh tự mình lên tiếng hỏi.
Thiên Dự Đại Thánh là một vị tam đạo Đại Thánh.
“Hả?”
Lục Trường Sinh ngẩng đầu, nhìn từng bóng người đứng giữa hư không.
Đặc biệt là Thiên Dự Đại Thánh.
Ba loại đại đạo như ẩn như hiện, tản ra khí thế cường đại.
Lục Trường Sinh rời khỏi động phủ, nháy mắt đã xuất hiện giữa hư không.
Kiếm Đạo khủng bố vắt ngang qua hư không, tản ra kiếm ý cực kỳ kinh khủng.
Lục Trường Sinh bước từng bước một, tới trước mặt đám người Thiên Dự Đại Thánh.
“Thiên Dự đạo hữu, đây là Vạn Cổ Kiếm Đạo!”
“Vạn Cổ Kiếm Đạo tựa đêm dài, chỉ có Kiếm Đạo của Lục mỗ mới có thể xuyên qua vạn cổ, là đệ nhất Kiếm Đạo!”
Lục Trường Sinh khoanh tay đứng đó.
Lời hắn nói vang vọng khắp thành Thiên Dự.
Tất cả mọi người đều nghe được lời Lục Trường Sinh vừa nói.
Nhất thời, vô số người đều cảm thấy chấn động.
Thậm chí rất nhiều tu sĩ cuồn cuộn cảm xúc.
Vạn Cổ Kiếm Đạo?
Xuyên qua vạn cổ, đệ nhất Kiếm Đạo?
Cuồng!
Thật sự quá ngông cuồng!
Toàn bộ Ám Vực có vô số Đại Thánh, cũng có vô số Kiếm Đạo.
Ai dám nói Kiếm Đạo của mình là đệ nhất Kiếm Đạo?
Hơn nữa Kiếm Đạo của Lục Trường Sinh còn có tên Vạn Cổ Kiếm Đạo.
Nghe tên đã cảm thấy cực kỳ cuồng vọng.
Thế nhưng vì sao bọn hắn lại có cảm giác nhiệt huyết sôi trào vậy chứ?
Vạn Cổ Kiếm Đạo.
Kiếm Đạo vạn cổ tựa đêm dài.
Đây là hùng tâm lớn nhường nào?
Là chí khí cao nhường nào?
Lúc này lại xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Treo ngay trên đỉnh đầu bọn hắn.
“Hừ, khí phách lớn lắm!”
“Nhưng Vạn Cổ Kiếm Đạo của Lục đạo hữu tự xưng là đệ nhất Kiếm Đạo thì lại quá cuồng vọng rồi.”
Lúc này một giọng nói không hợp tình cảnh vang lên.
“Hử?”
“Sao Thanh Sách Đại Thánh lại nói vậy? Hay Thanh Sách Đại Thánh muốn luận bàn với Lục mỗ một phen?”
Lục Trường Sinh khẽ nheo mắt.
Hắn biết Thanh Sách Đại Thánh này, đối phương cũng là nhị đạo Đại Thánh.
Bình thường không có giao tiếp gì với mình.
Nhưng lúc này lại ăn nói lỗ mãng như vậy?
Rốt cuộc có ý gì?
Thế nhưng đúng lúc Lục Trường Sinh đang muốn “phô trương”.
Thanh Sách Đại Thánh đã dâng mình tới cửa thì Lục Trường Sinh sẽ không khách khí.
“Luận bàn…”
Trong mắt Thanh Sách Đại Thánh lóe lên một tia sáng sắc lạnh.
Thật ra nguyên nhân lần này Thanh Sách Đại Thánh ra mặt rất đơn giản.
Hắn cũng có Kiếm Đạo!
Thậm chí loại đại đạo đầu tiên hắn ngưng tụ ra chính là Kiếm Đạo.
Thế nên nghe Lục Trường Sinh luôn mồm khẳng định “đệ nhất Kiếm Đạo” như thế đương nhiên Thanh Sách Đại Thánh sẽ không được thoải mái.
Chỉ là cảm nhận qua Vạn Cổ Kiếm Đạo, hắn không thể không thừa nhận uy lực quá mạnh, chắc chắn không phải là thứ mình có thể ngăn cản.
Dù cả hai đều là nhị đạo Đại Thánh đi nữa.
Nhưng một khi hai người đại chiến chắc chắn Thanh Sách Đại Thánh sẽ thua!
Điểm này Thanh Sách Đại Thánh có thể tự biết.
“Hừ.”
Thanh Sách Đại Thánh không nói gì.
Luận bàn ư?
Không có khả năng.
Hắn sẽ không tự làm mình mất mặt.
Lục Trường Sinh thấy Thanh Sách Đại Thánh không nói gì thì biết đối phương coi như nhận thua rồi.
Chuyện này cũng bình thường.
Tuy đều là Đại Thánh nhưng sẽ không vô duyên vô cơ động thủ với nhau.
Bởi không cần thiết.
“Thiên Dự Đại Thánh, Lục mỗ còn phải củng cố tu vi, xin thứ lỗi Lục mỗ không thể tiếp đón được lâu.”
Nói xong Lục Trường Sinh thu hồi Vạn Cổ Kiếm Đạo rồi quay lại động phủ.
Hư không lại yên tĩnh như cũ.
Thế nhưng thành Thiên Dự thì chắc chắn không còn bình tĩnh.
“Hay cho Vạn Cổ Kiếm Đạo, dù không phải là đệ nhất Kiếm Đạo thì chắc chắn cũng là Kiếm Đạo hiếm có trên đời.”
Thiên Dự Đại Thánh lên tiếng tán thưởng.
Còn chuyện Lục Trường Sinh cuồng ngạo thế nào thì hắn không để ý.
Bởi chuyện này rất bình thường.
Nếu hắn ngưng tụ ra Vạn Cổ Kiếm Đạo sợ rằng hắn còn cuồng ngạo hơn cả đối phương ấy chứ.
Ám Vực không có tu sĩ khiêm nhường.
Người người đều phải tranh đấu.
Tranh đoạt thanh danh, tranh đoạt tài nguyên, tranh đoạt khí vận.
Không tranh sao có thể tiến thêm một bước?
Lục Trường Sinh quay về động phủ.
Bên ngoài hỗn loạn thế nào cũng không ảnh hưởng gì tới hắn cả.
Thế nhưng chuyện hắn ngưng tụ ra “Vạn Cổ Kiếm Đạo”, thậm chí còn tự xưng là đệ nhất Kiếm Đạo tất nhiên sẽ truyền ra khỏi thành Thiên Dự.
Có lẽ trong mắt rất nhiều Đại Thánh thì “cuồng ngạo” đã trở thành danh từ đại diện cho hắn.
Nhưng vậy thì sao?
Lục Trường Sinh không bận tâm.
Sở dĩ hắn phô trương như thế cũng có nguyên nhân.
Tại Ám Vực, tu sĩ nhất định phải phô trương.
Càng là thiên tài lại càng phô trương.
“Không biết Ngộ Đạo Thánh Tông thế nào rồi?”
Lục Trường Sinh thấp giọng lầm bầm.
Hắn cũng không thật sự quan tâm tới Ngộ Đạo Thánh Tông.
Chủ yếu là hắn vẫn còn 100.000 điểm ngộ đạo.
Nếu 100.000 điểm ngộ đạo này không đổi thành tài nguyên thì cũng chỉ là dãy số mà thôi.
Không có tác dụng gì cả.
Mà nếu Ngộ Đạo Thánh Tông sụp đổ, hắn phải đi đâu đổi tài nguyên đây?
Lục Trường Sinh đã ở trong động phủ một thời gian, lúc này hắn mới rời khỏi động phủ, tìm một vài Đại Thánh quen biết giao lưu, thuận tiện nghe ngóng tin tức liên quan tới Ngộ Đạo Thánh Tông.
Ngộ Đạo Thánh Tông và cấm khu Thiên Yêu chính là nơi được vạn chúng chú mục.
Rất nhiều thế lực đều nắm được tin tức.
Từ khi cấm khu Thiên Yêu sinh ra một vị Thiên Yêu, Ngộ Đạo Thánh Tông trở nên cực kỳ im ắng.
Thành thật co rút thế lực.
Cũng không dám điều động bất cứ đệ tử nào tiến vào cấm khu Thiên Yêu.
Mà vị Thiên Yêu kia có vẻ cũng im hơi lặng tiếng, chấp nhận chia cắt phạm vi thế lực cùng Ngộ Đạo Thánh Tông.
Đôi bên như thể lại quay về tình trạng lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận