Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 246. Cốt Đầu Đà hung danh hiển hách! Chỉ có vậy thôi à? Một đao chém thành hai nửa! (2)



Chương 246. Cốt Đầu Đà hung danh hiển hách! Chỉ có vậy thôi à? Một đao chém thành hai nửa! (2)




Lục Trường Sinh cũng hơi bất ngờ.
Mỗi ngày hắn đều tới chiến trường Bắc Vực “săn đầu” người Bắc Lỗ.
Cũng chưa từng tính toán xem mình đạt được bao nhiêu công trạng.
Không ngờ thế mà đã tích lũy được hơn tám trăm tiểu công.
“Khoan, các ngươi có kỳ trân bí bảo không? Ví dụ như Thạch Tâm Quả với Thiên Vân Mộc chẳng hạn.”
Hai loại kỳ trân Lục Trường Sinh nhắc tới thực ra chính là hai loại kỳ trân bí bảo dùng cho bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo.
Giờ hắn chỉ còn thiếu hai loại kỳ trân bí bảo này là có thể luyện bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo tới tầng thứ bảy viên mãn.
“Đương nhiên là có, hai loại kỳ trân này mỗi loại đều cần một nghìn tiểu công.”
Lời võ giả của Diễn Võ Lâu nói làm mắt Lục Trường Sinh sáng rực lên.
Quả nhiên Diễn Võ Lâu tuy không phải thứ gì ngươi cần đều sẽ có.
Nhưng vẫn có rất nhiều loại tài nguyên quan trọng.
Ở một mức độ nào đó, nội tình của Diễn Võ Lâu còn sâu rộng hơn bất cứ đại môn phái chốn giang hồ nào.
“Chỉ còn thiếu hơn trăm tiểu công nữa?”
“Xem ra ngày mai chỉ cần tới chiến trường Bắc Vực một chuyến, nếu thu hoạch không quá tệ hẳn là có thể tích lũy đủ một nghìn tiểu công.”
Đột nhiên Lục Trường Sinh cảm thấy có chút động lực.
Chiến trường Bắc Vực có vẻ cũng không tệ.
Thời gian dần trôi, chuyện về “bảng Thần Lực” vẫn chưa hạ nhiệt.
Càng ngày lại có càng nhiều người biết tới bảng Thần Lực.
Khiến toàn bộ chiến trường Bắc Vực cũng thêm phần náo nhiệt.
Người không được ghi danh trên bảng càng thêm phần tích cực, luôn tìm kiếm các võ giả nổi danh trên bảng, hy vọng có thể giết chết đối phương rồi dựa vào đó leo lên bảng, được ghi tên trong trăm vị võ giả trên bảng Thần Lực.
Mà võ giả trên bảng thì ai nấy đều thực lực siêu quần, hễ kẻ nào gặp phải đều chạy thật nhanh, thế nhưng vẫn bị chém giết như thường, cũng vì thế mà tạo thành uy danh cho “cường giả trên bảng Thần Lực”.
“Là ai?”
“Rốt cuộc là ai giết đệ đệ của ta?”
Một nam tử to béo mập mạp hét lên đầy phẫn nộ.
Đây là “Bàn Nhân Đồ”, xếp hạng thứ bảy mươi tám trên bảng Thần Lực.
Bàn Nhân Đồ là kẻ nham hiểm, lúc nào cũng cười thân thiện, nhìn qua có vẻ rất hòa nhã, chẳng khác nào Phật đà.
Nhưng thực ra Bàn Nhân Đồ tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ tựa rắn rết. Phàm là người gặp phải hắn đều khó tránh được cái chết, hầu như đều bị hắn ra tay tàn sát cả.
So với đệ đệ Cốt Đầu Đà thì kẻ này chỉ có hơn chứ không hề kém.
“Bàn tử, không phải bên ngoài truyền tin tới rồi đấy à? Là một kẻ có tên ‘Đao Thập Nhị’ đã giết Cốt Đầu Đà. Hình như đối phương còn được xếp hạng thứ tám mươi mốt trên bảng Thần Lực!”
“Chậc, nghe chừng bảng Thần Lực này đánh giá thực lực của chúng ta không tệ. Còn xếp ta ở hạng thứ bảy mươi ba, cao hơn ngươi mấy bậc, nhưng có phải hơi coi thường ta rồi không?”
Lên tiếng là một người mù.
Hắn chỉ có một con mắt, diện mạo có phần hung hãn.
Sau lưng hắn đeo một thanh đao, thanh đao này là một thanh loan đao bình thường như loại đao hay được dùng ở đại mạc.
Nhưng nếu có người biết chuyện thì sẽ khó tránh kinh ngạc.
Bởi đây là Hạt Đao Khách.
Nhiều năm trước vì bị người khác làm mù một mắt, thế nên hắn vẫn luôn thầm ghi hận.
Lúc ra tay nhất định sẽ chọc mù mắt đối thủ, thậm chí còn lấy việc chọc mù đối thủ làm vui, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Bàn Nhân Đồ, Hạt Đao Khách và Cốt Đầu Đà thật ra là người cùng một phe.
Ở Bắc Vực thanh danh của ba tên này cũng rất tệ, người Bắc Lỗ cũng chẳng ưa gì chúng cả.
Nhưng tới chiến trường Bắc Vực thì loại cặn bã như chúng lại trở thành anh hùng của người Bắc Lỗ, bởi chúng không ngừng săn giết võ giả của vương triều Đại Ngư.
Vậy mà giờ Cốt Đầu Đà lại mất mạng.
Thậm chí còn nghe nói hắn bị một đao chém thành hai nửa!
“Đao Thập Nhị... Ta muốn băm ngươi thành trăm nghìn mảnh!”
“Hạt tử, ta muốn báo thù cho đệ đệ ta, ngươi có đi cùng không?”
Bàn Nhân Đồ lạnh lùng hỏi.
“Báo thù?”
Hạt Đao Khách cười đáp: “Chiến trường Bắc Vực lớn như thế, ngươi định đi đâu báo thù đây? Dù có giết sạch võ giả trên chiến trường Bắc Vực cũng chưa chắc đã gặp được Đao Thập Nhị.”
Giết chóc tại chiến trường Bắc Vực cũng phải dựa vào may mắn.
Đụng phải chính là chém giết không ngơi tay.
Muốn báo thù ư?
Gần như là chuyện không thể!
Bởi vì tới chạm mặt hay không cũng phải xem có may mắn đó không đã.
“Dù không gặp được Đao Thập Nhị thì ta cũng muốn giết người cho hả giận! Thế ngươi có định đi cùng không?”
Giờ sát ý của Bàn Nhân Đồ đang cao vút, hắn chỉ muốn giết người để giải mối hận trong lòng.
“Đi chứ, đương nhiên là đi.”
“Giờ chiến trường Bắc Vực rất náo nhiệt, chưa biết chừng có thể gặp được một ít cao thủ trên bảng Thần Lực, nếu giết chúng thì có thể khiến thứ hạng của chúng ta tăng lên nữa đấy.”
Khóe miệng Hạt Đao Khách nhếch lên thành một nụ cười lạnh băng.
...
Lục Trường Sinh cũng không biết trên chiến trường Bắc Vực có người đang tìm hắn để báo thù rửa hận.
Mà có biết thì hắn cũng chỉ cười cho qua.
Chiến trường Bắc Vực chính là ngươi không giết ta thì ta giết ngươi.
Báo thù ấy à?
Chuyện như thế xảy ra quá nhiều rồi.
Hôm nay Lục Trường Sinh tới chiến trường Bắc Vực rất sớm.
Chỉ còn thiếu hơn trăm tiểu công là có thể góp đủ một nghìn tiểu công, sau đó đổi lấy một món kỳ trân, thế nên Lục Trường Sinh cũng tích cực hơn hẳn.
“Soàn soạt”.
Trong bụi cỏ thoáng có mấy bóng đen.
“Dừng.”
“Đao tiền bối, chúng ta là người của vương triều Đại Ngư, xin đừng hiểu lầm.”
Mấy tên võ giả lập tức chui ra khỏi bụi cỏ.
Họ đều là các võ giả mai phục trong bụi cỏ để chờ cơ hội đánh lén.
Lục Trường Sinh nhìn qua mấy người một lượt.
Võ giả của vương triều Đại Ngư đương nhiên có cách để chứng minh thân phận riêng.
Cũng là một loại thủ đoạn của Diễn Võ Lâu.
Như vậy có thể chứng thực thân phận của nhau một cách nhanh chóng.
Lục Trường Sinh thấy họ là võ giả của vương triều Đại Ngư thì cũng không có hứng ra tay. Hết chương 246.



Bạn cần đăng nhập để bình luận