Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 250. Ý cảnh thứ ba, Cảm Tri Chi Phong! (3)



Chương 250. Ý cảnh thứ ba, Cảm Tri Chi Phong! (3)




Tiếc là cả ba đều không may, chúng đã tổ đội mấy ngày mà vẫn không gặp được bất cứ võ giả trên bảng Thần Lực nào.
“Vèo”.
Đúng lúc này, ba người ngẩng phắt đầu lên, cùng nhìn về một phía.
“Có người tới!”
“Hình như là một võ giả cảnh giới Thần Lực.”
“Hắn là... Đao Thập Nhị, người xếp hạng thứ tám mươi mốt trên bảng Thần Lực!”
“Lần này chúng ta may mắn quá, thế mà lại đụng trúng Đao Thập Nhị?”
“Ha ha ha, cơ hội để nổi danh tới rồi. Tên Đao Thập Nhị này chỉ có một mình, đúng là công trạng đưa tới tận cửa...”
Ba người liếc qua nhau, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
Tuy Đao Thập Nhị xếp hạng thứ tám mươi mốt trên bảng Thần Lực.
Thế nhưng đối phương không tổ đội mà lại chỉ có một mình.
Mà chúng có tới tận ba người!
Nhóm ba người này rất tự tin mình có thể giết được võ giả trên bảng Thần Lực.
Thế nên chúng không những không sợ mà ngược lại còn cảm thấy may mắn bởi gặp được cơ hội nghìn năm một thuở như vậy.
“Tới chậm một bước rồi.”
Cuối cùng Lục Trường Sinh cũng chạy tới nơi.
Trong vòng bảy tám dặm, hắn cũng đã nhận biết tình hình xung quanh thông qua ý cảnh “Cảm Tri Chi Phong”.
Nơi này có ba người Bắc Lỗ đang đuổi giết năm võ giả Luyện Tạng.
Tiếc là vẫn tới chậm một bước.
Năm võ giả Luyện Tạng đã chết, thi thể vẫn còn nằm trên đất.
“Giết!”
Ngay khi Đao Thập Nhị xuất hiện, ba người kia cũng lập tức động thủ.
Ba người phối hợp rất ăn ý, gần như cùng phát động tấn công từ ba phía khác nhau.
Hơn nữa ai cũng thi triển bí pháp khiến khí huyết tăng vọt, khí thế điên cuồng bùng nổ.
Mỗi người đều là võ giả Bách Đỉnh!
“Chẳng trách trông thấy ta cũng không trốn đi, thậm chí còn định vây giết ta, đúng là cũng có chút thực lực đấy...”
Lục Trường Sinh cảm nhận được luồng sức mạnh cuộn trào mạnh liệt, chậm rãi thổi quét về phía mình.
Trong tình cảnh này, dù hắn có Hải Lãng Ý Cảnh thì cũng không ngăn cản được ba người vây công.
“Lâm!”
Lục Trường Sinh khẽ quát một tiếng.
“Vù vù”.
Tiếng chuông đồng lập tức vang vọng trong đầu ba kẻ kia.
Cùng lúc đó, ba người cảm giác tinh thần chấn động, khí huyết đình trệ.
“Keng”.
Một ánh đao màu máu cắt ngang qua hư không.
Ánh đao hoàn mỹ như thể sao trời thắp sáng màn đêm tối đen mịt mùng.
Ba người thậm chí còn “cảm ứng” được một con thác cao ba nghìn thước từ khoảng sao trời mênh mông kia đang chậm rãi đổ ập xuống.
“Phốc phốc”.
Ánh đao màu máu tan biến, sao trời cũng theo đó biến mất.
Ý thức của ba người lập tức rơi vào bóng đêm vô cùng vô tận, không còn cảm ứng được gì nữa.
Chết.
Ba võ giả Bách Đỉnh đã bị một đao của Lục Trường Sinh giết chết.
Dù là cảnh giới Thần Lực cũng không cản được một đao của Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh nhìn ba thi thể nằm dưới đất, chỉ khẽ lắc đầu.
Quá yếu.
Không cần biết là cấp độ Bách Đỉnh cũng được, hay thậm chí cấp độ Thiên Đỉnh thì cũng thế thôi.
Thật ra khi đối mặt với Lục Trường Sinh thì nhất định phải lĩnh ngộ ý cảnh.
Nếu không có ý cảnh thì không thể nào ngăn nổi bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn của hắn.
Đến lúc đó kết cục sẽ giống như bây giờ.
Cấp độ Bách Đỉnh hay cấp độ Thập Đỉnh cũng không khác gì nhau, đều bị một đao của Lục Trường Sinh chém chết.
Số người với Lục Trường Sinh mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Tiếc là những kẻ biết điều đó đều đã chết cả.
“Thi thể ba võ giả Bách Đỉnh, thu hoạch hôm nay cũng không tệ.”
“Chuyến này đi mấy ngày rồi, trước quay về đã, mai lại tới lần nữa.”
Lục Trường Sinh cắt đầu ba người kia xuống rồi đi thẳng về phía thành Bắc Lăng.
Những ngày tiếp theo của Lục Trường Sinh trở nên vô cùng quy củ.
Buổi sáng hắn vẫn là “Cửu Y Thánh Thủ” xem bệnh cứu người.
Đến chiều hoặc tối, không, giờ nói chung là không cần đợi tới tối nữa.
Có Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh, gần như chỉ qua một buổi chiều là hắn đã có thể làm xong nhiệm vụ, chém giết một tiểu đội người Bắc Lỗ.
Hơn nữa tất cả đều là võ giả cảnh giới Thần Lực.
Mỗi ngày đều có thể tích lũy mấy trăm tiểu công.
Một thời gian sau, tích lũy khoảng hơn hai mươi ngày, áng chừng cũng được mấy nghìn tiểu công.
Lúc mới đầu cũng không có ai để ý.
Thế nhưng thời gian dần trôi, mỗi ngày Lục Trường Sinh lại mang theo mấy cái đầu lâu quay về, hơn nữa đều là võ giả cảnh giới Thần Lực cả.
Hiệu suất cao tới mức ấy tất nhiên sẽ khiến rất nhiều người chú ý.
“Nhìn kìa, Đao Thập Nhị lại thắng lợi trở về, lần này hắn chém giết được bốn gã võ giả cảnh giới Thần Lực.”
“Không biết Đao Thập Nhị làm thế nào nhỉ? Sao lại may mắn thế, lần nào cũng gặp trúng tiểu đội Bắc Lỗ à?”
“Quan trọng nhất là dù có gặp được thì mỗi lần hắn đều có thể chém giết đối phương, lợi hại thật đấy.”
“Nếu hắn cứ giết tiếp như thế, mỗi ngày giết ba võ giả cảnh giới Thần Lực, một tháng chính là chín mươi người, một năm là hơn một nghìn người. Ở chiến trường Bắc Vực này Bắc Lỗ cũng chỉ có mấy nghìn võ giả cảnh giới Thần Lực thôi, chẳng phải cứ thế qua mấy năm là mình hắn có thể giết sạch rồi à?”
“Hì hì, nếu tổng động viên toàn bộ Bắc Lỗ thì sao chỉ có mấy nghìn võ giả cảnh giới Thần Lực được? Chỉ là cao thủ Bắc Lỗ cứ bị Đao Thập Nhị giết hại liên tục như thế thì e rằng bên đó cũng không nhịn được nữa rồi nhỉ?”
“Nghe nói đã có rất nhiều cao thủ Bắc Lỗ chỉ chuyên săn đuổi Đao Thập Nhị, thế nhưng không ai gặp được Đao Thập Nhị cả.”
Bên ngoài Diễn Võ Lâu có rất nhiều người trông thấy Đao Thập Nhị lại cầm theo mấy cái đầu lâu tới, thế nên tiếng bàn tán cứ nhao nhao không dứt.
Đao Thập Nhị chính là võ giả xếp hạng thứ tám mươi mốt trên bảng Thần Lực.
Thế nhưng tiếng bàn tán về Đao Thập Nhị lại ngày một nhiều.
Đao Thập Nhị cũng không gây ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Hắn không chém giết những cường giả cảnh giới Thần Lực đứng đầu trên bảng xếp hạng.
Cũng không phải là tiêu diệt một lúc mấy tiểu đội.
Càng không gây ra chuyện gì kinh thiên động địa. Hết chương 250.



Bạn cần đăng nhập để bình luận