Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 97. Bí pháp Dịch Tủy viên mãn!



Chương 97. Bí pháp Dịch Tủy viên mãn!




Lục Trường Sinh thấy được sự quyết tâm trong mắt Lý Hồng Trang.
Không đạt được cảnh giới Thần Lực, có lẽ Lý Hồng Trang cũng sẽ không còn xuất hiện trong chốn giang hồ nữa.
"Được, thiên hạ này không có bữa tiệc nào là không tàn."
Lục Trường Sinh gật đầu.
Dù gì đi nữa, hắn đã đạt được mục đích của mình, có được bảy viên Dịch Tủy Đan, thậm chí đây còn là một thu hoạch vượt xa mong muốn.
"Thập Tam huynh, đây là bí pháp Dịch Tủy và bí tịch Trùng Loan Điệt Chướng Thần Lực công."
"Còn có một ít tâm đắc của ta về dịch dung hoán trang trong suốt những năm xông xáo giang hồ vừa qua, tất cả ta đã chép tay lại một phần."
"Mong rằng Thập Tam huynh sẽ sớm thành tựu được cảnh giới Thần Lực!"
Lục Trường Sinh nhận bí pháp và võ công từ trong tay Lý Hồng Trang rồi lật xem một lượt, hắn thấy tất cả đều không có vấn đề gì.
"Vậy chúc Lý cô nương sớm ngày thành tựu được cảnh giới Thần Lực để báo thù rửa hận cho người nhà!"
"Thập Tam huynh, nếu có duyên sẽ gặp lại chốn giang hồ."
Dứt lời, Lý Hồng Trang quyết đoán đổi hướng, mau chóng ra đi.
Lục Trường Sinh cất bí tịch đi. Tâm trạng hiện tại của hắn khá khoan khoái, hắn vỗ vỗ đầu ngựa, cười to: "Ngựa ơi, lần này thu hoạch dồi dào lắm đấy, chúng ta cũng về đi thôi."
Dường như con ngựa cũng cảm nhận được sự vui vẻ của Lục Trường Sinh, nó lập tức tung vó phi nhanh về phía thành Nam Dương.
Lục Trường Sinh thuận lợi trở về Diệu Thủ Viên.
Dù bôn ba phong trần mệt mỏi nhưng lúc này, Lục Trường Sinh không hề thấy uể oải, ngược lại, tinh lực hắn rất dồi dào, tâm trạng háo hức,
"Bí pháp Dịch Tủy, võ công của cảnh giới Thần Lực và Dịch Tủy Đan đều đã về tay cả rồi."
"Bây giờ phải tu luyện bí pháp Dịch Tủy trước đã."
"Chỉ cần bí pháp Dịch Tủy viên mãn là ta có thể dùng Dịch Tủy Đan ngay lập tức."
Lục Trường Sinh hít một hơi thật sâu.
Hắn chải vuốt bí pháp Dịch Tủy bản hoàn chỉnh một lượt trong đầu.
Bí pháp Dịch Tủy này có tên là bí pháp Dịch Tủy Lý thị, nhập môn dễ dàng nhưng để tinh thông thì rất khó, chưa nói tới đại thành hay thậm chí là viên mãn.
Ngộ tính của Lục Trường Sinh đã vượt qua 500 điểm, tất nhiên việc nhập môn sẽ rất dễ dàng.
Sau nửa canh giờ, Lục Trường Sinh mở bảng thuộc tính ra kiểm tra.
Ký chủ: Lục Trường Sinh.
Ngộ tính: 558 (Tiềm long tại uyên)
Bí pháp Dịch Tủy Lý thị: Nhập môn.
Xuân Phong Hóa Vũ Luyện Tạng công: Tầng thứ ba.
Bí pháp Cửu Tự Lôi Âm: Viên mãn (Tàn)
"Có vẻ như môn bí pháp này có thể khiến cho bộ xương chấn động bằng một phương pháp đặc biệt."
"Chấn động được vào cốt tủy mới xem như viên mãn."
"Một khi đã có thể chấn động vào cốt tủy, lại dùng thêm Dịch Tủy Đan, sẽ có thể khiến cho Dịch Tủy Đan hòa tan vào cốt tủy một cách triệt để, từ đó bắt đầu dịch tủy. Bởi vậy, trên thực tế, bí pháp Dịch Tủy này là một bí pháp giúp sử dụng Dịch Tủy Đan."
Lục Trường Sinh đã hiểu rõ vấn đề.
Thật ra bí pháp Dịch Tủy có điểm tương tự với "phần tiếp theo" của võ công cấp độ Rèn Cốt hàng đầu.
Võ công Rèn Cốt hàng đầu có thể rèn vào tận cốt tủy, thế nhưng khi vừa tiếp xúc được với cốt tủy, võ công này sẽ không có cách nào tiến thêm được một bước nữa.
Nếu muốn tiếp tục "rèn luyện cốt tủy", thật ra sẽ phải dựa vào bí pháp Dịch Tủy này.
Hơn nữa, chỉ rèn luyện cốt tủy đơn thuần thôi là điều không phù hợp.
Cốt tủy là thứ cực kỳ yếu đuối, chỉ có thể sử dụng một vài thứ bên ngoài để giúp nó tăng cường, thậm chí để cho cốt tủy có thể thay da đổi thịt.
Dịch Tủy Đan chính là "thứ bên ngoài" như thế.
"Nếu muốn thực sự chấn động được vào cốt tủy thì cũng không khó lắm."
"Về sau không đi đâu hết, cứ ở thành Nam Dương khám bệnh, luyện công thôi."
Lục Trường Sinh đã có kế hoạch cho mấy tháng tới.
Hôm sau, Lục Trường Sinh đến Diệu Nhân Đường từ sáng sớm.
Sau khi đại phu Uông Như Hải nhìn thấy Lục Trường Sinh, hắn lập tức nở một nụ cười: "Lục đại phu trở về sớm vậy sao?"
"Mọi việc đã xong rồi. Uông đại phu, dạo này ở Diệu Nhân Đường có đông bệnh nhân không?"
"Vẫn ổn, một mình ta vẫn còn cố gắng ứng phó được."
"Nhưng dạo gần đây có nhiều bệnh nhân bị ngoại thương hoặc bị thương xương cốt hơn, ta lại không quá am hiểu về phương diện này. Bây giờ Lục đại phu đã về, vậy thì không còn vấn đề lớn nữa rồi."
Lục Trường Sinh gật đầu và không nói thêm điều gì nữa.
Sư phụ của hắn là danh y Ngô Cảnh, một đại phu am hiểu đa khoa.
Dù là nội thương hay ngoại thương, hoặc là bệnh tật, Lục Trường Sinh đều am hiểu.
Trương Hoàn vẫn rất ân cần. Hắn gạt trà nóng cho nguội bớt rồi đứng một bên làm trợ thủ.
Lục Trường Sinh bắt đầu đón tiếp bệnh nhân, đa phần đều là các chứng bệnh như thương hàn, ho khan.
"Mau lên, đại phu, ngã gãy chân rồi."
"Ta mất tay rồi..."
"Đại phu cứu mạng!"
Đúng lúc này, một loạt tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới.
Trương Hoàn và một số học đồ khác nâng cáng vào.
Trên cáng là vài nam tử.
Bọn họ đều đang kêu rên, máu tươi khắp người.
Lục Trường Sinh đứng ngay dậy, hắn xử lý khẩn cấp cho một nam tử đã bị chém lìa tay, từ cầm máu, rịt thuốc, châm cứu.
Cuối cùng cũng cứu được người bệnh.
Tiếp đó lại có vài người bệnh bị gãy xương hoặc bị một số ngoại thương.
"Rốt cục là có chuyện gì thế?"
Một người bệnh với sắc mặt tái nhợt khe khẽ trả lời: "Chúng ta là những người bán hàng rong cùng kết bạn đi với nhau, đang chuẩn bị tới thành Nam Dương để buôn bán và chọn mua một số hàng hóa."
"Kết quả chúng ta bị một nhóm cường nhân chặn đường, họ tự xưng là người dưới trướng của Đại Mạc Thập Tam Kỵ, chẳng những cướp tiền và hàng của chúng ta mà còn ra tay hại người."
"Chúng ta không dám phản kháng nên mới bảo toàn được mạng sống. Mặc dù không có ai chết nhưng các đồng bạn ít nhiều đều bị thương."
Lục Trường Sinh nhướng mày, hắn nhìn về phía Trương Hoàn. Hết chương 97.



Bạn cần đăng nhập để bình luận