Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 853: Cùng lên đi, ta muốn đánh mấy chục người! (2)

Chương 853: Cùng lên đi, ta muốn đánh mấy chục người! (2)
Một con dao thái rau, một viên đạn là có thể khiến cho cố gắng mấy chục năm của bọn họ hoá thành hư ảo, đó là một chuyện bi ai.
Từng có một câu nói của tông sư Cương Kình, võ giả chết dưới súng đạn là một chuyện bi ai.
Thấy sắc mặt mọi người lộ vẻ u buồn, thần sắc Lục Trường Sinh nghiêm túc, trầm giọng nói: “Vậy nên vào thời khắc sinh tử ta có chút cảm ngộ, cái loại cảm ngộ này, giống như Phật Đà trong truyền thuyết ở dưới tàng cây bồ đề lập địa thành Phật.”
“Ta ngộ đạo rồi.”
“Ta đã tự nghĩ ra Cực Hạn Võ Đạo! Không luyện sức mạnh, chỉ tập trung khai phá cơ thể của bản thân, nâng cao tố chất cơ thể. Thậm chí sau này có thể làm cho sơ thể sinh ra hai lần sinh trưởng, ba lần sinh trưởng.”
“Ta tin chắc sẽ có một ngày, võ giả chúng ta có thể không cần sợ hãi súng đạn, sẽ không khiến mấy chục năm khổ luyện thành một chuyện cười!”
“Ta cũng tin chắc, Cực Hạn Võ Đạo Lưu của ta mới thật sự là Võ đạo!”
Lời nói của Lục Trường Sinh rơi xuống, khiến cả phòng lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại từng tiếng hít thở dồn dập.
“Tự nghĩ ra Cực Hạn Võ Đạo Lưu, Võ đạo thật sự?”
“Không luyện sức mạnh, chỉ nâng cao tố chất cơ thể, tương lai không sợ hãi súng đạn?”
“Điên rồi, Lục Viễn, ngươi thật sự điên rồi...”
Rốt cuộc, một vài sư huynh lấy lại tinh thần, ánh mắt một đám người nhìn vào Lục Viễn giống như đang nhìn một tên điên.
Không sợ súng đạn?
Đó là ước mơ biết bao nhiêu võ giả theo đuổi.
Nhưng ai có thể làm được?
Võ giả kinh tài tuyệt diễm hơn nữa, cho dù là tông sư Cương Kình, cũng không dám nói không sợ hãi súng đạn.
Hiện tại một võ giả Minh Kình như Lục Viễn, cho dù có là võ giả Ám Kình, lại dám nói tự nghĩ ra Võ đạo có thể không sợ súng đạn?
Đây không phải là chuyện cười cho thiên hạ sao?
Giống như một nhóc học sinh tiêu học, đột nhiên nói đã tự nghĩ ra vi phân và tích phân.
Thật sự là hoang đường!
Lục Trường Sinh cười.
Hắn đương nhiên biết dựa vào lời nói, những người khác chắc chắn sẽ không tin.
Nhưng võ giả lại là một quần thể rất dễ đối phó.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Có được hay không, đánh một trận là biết.
“Các vị sư huynh, sư tỷ, trong các ngươi cũng có không ít võ giả luyện được Ám Kình.”
“Tự nghĩ ra Cực Hạn Võ Đạo Lưu, tính toán đâu ra đấy cũng mới hơn một tháng.”
“Ta không dùng Ám Kính, hay sức mạnh của cơ thể, tỷ thí một phen với sư huynh, sư tỷ, mọi người sẽ biết ta có điên hay không, có phải đang lừa mọi người hay không.”
“Sư huynh, sư tỷ cảm thấy như thế nào?”
Ánh mắt Lục Viễn lần lượt quét qua từng người.
“Được, ta lên trước.”
Hương sư tỷ cũng là người thẳng thắn, là người đầu tiên đứng dậy.
Nàng cũng không tin “lời nói bậy” của Lục Viễn.
Tự nghĩ ra Cực Hạn Võ Đạo Lưu?
Đó quả thật là chuyện cười cho thiên hạ!
Hiện tại Hướng sư tỷ càng lúc càng cảm thấy, Lục Viễn là vì suýt bị đánh chết trong giải thi đấu Võ đạo, từ đó bị kích thích, tinh thần có chút bất thường.
Chỉ cần nàng đem Lục Viễn đánh răng rơi đầy đất, đến lúc đó đương nhiên Lục Viễn sẽ “tỉnh táo” rồi, sẽ không tiếp tục nói vớ vẩn.
“Sư phụ, người xem...”
Hướng sư tỷ đưa ánh mắt về phía Phí Thiên Lưu.
Ánh mắt Lục Trường Sinh cũng nhìn về Phí Thiên Lưu.
“Được, đồng môn tỷ thí với nhau, một chút rồi ngừng!”
Phí Thiên Lưu cũng gật đầu đáp ứng.
Bản thân chính hắn thua có chút không giải thích được.
Hiện tại có đệ tử ra tay, hắn cũng có thể đứng ở góc độ người đứng xem nhìn một chút, cái gọi là Cực Hạn Võ Đạo Lưu của Lục Viễn, rốt cuộc là cái gì?
Cho nên, Lục Viễn cùng Hướng sư tỷ ra khỏi phòng, đi tới phòng khách tầng hai.
Phòng khách rất rộng rãi, đủ buông tay buông chân.
Đây vừa là tỷ thí, nhưng thực tế cũng được coi là một cuộc chiến đọ sức thật sự!
“Đó là Lục Viễn sư huynh sao? Người tham gia giải đấu Võ đạo, suýt chút bị đánh chết ở vòng đầu tiên.”
“Chẳng qua, nghe nói cũng không phải Lục sư huynh quá yếu, mà là đối thủ quá mạnh mẽ. Đối thủ của Lục sư huynh, cuối cùng không phải đạt được vị trí thứ ba của giải đấu sao?”
“Đúng, Lục sư huynh đã thua bởi tên hạng ba của giải đấu Võ đạo, thua không oan.”
“Nghe nói Hướng sư tỷ đã luyện được Ám Kình, thực lực vô cùng mạnh. Lục Viễn sư huynh tỷ thí với Hướng sư tỷ, chỉ sợ lại bị ăn đánh rồi...”
Rất nhiều đệ tử võ quán đứng ở một bên, vẻ mặt lúc này vô cùng hưng phấn.
Dù sao, trận thực chiến giữa cao thủ Võ đạo cũng vô cùng hiếm thấy.
Còn chưa nói tới Hướng sư tỷ còn là cao thủ Ám Kình.
Bọn họ cũng muốn nhìn một chút, thứ được gọi là Ám Kình, rốt cuộc là thần kỳ cỡ nào?
Lục Trường Sinh cùng Hướng sư tỷ đứng ở trong đại sảnh.
Vẻ mặt Hướng sư tỷ nghiêm túc nói: “Quyền cước không có mắt, nếu chịu không được thì nhận thua.”
Lục Trường Sinh gật đầu nói: “Sư tỷ cứ việc thoải mái phát huy, không cần nương tay, Ám Kình không thể gây tổn thương cho ta.”
Nhìn dáng vẻ tự tin của Lục Trường Sinh, trong lòng Hướng sư tỷ cũng mơ hồ nảy sinh hung ác, quyết định không nương tay nữa.
Phải “dạy dỗ” Lục Viễn thật tốt, khiến cho Lục Viễn “tỉnh táo” lại, đối diện với thực tế.
“Vèo”
Hướng sư tỷ động.
Khoảng cách giữa hai người có mấy bước, nhưng Hướng sư tỷ mạnh mẽ vọt tới, trong nháy mắt đã tới trước người Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh không hề tránh né.
Thật ra thì trong mắt hắn, Hướng sư tỷ rất chậm.
Một chút tốc độ này, được coi là gì?
Hắn muốn tránh, thật sự đơn giản.
Chẳng qua, lúc này là cơ hội tốt nhất để phô bày Cực Hạn Võ Đạo Lưu của hắn.
Vì vậy, hắn dứt khoát không tránh, cứ lẳng lặng đứng yên tại chỗ như vậy.
“Bộp”
Một chưởng của Hướng sư tỷ vỗ lên người Lục Trường Sinh.
Dù sao hai người cũng có quan hệ đồng môn, hiện tại cũng chỉ là tỷ thí, cũng không phải cuộc chiến sinh tử. Vì vậy Hướng sư tỷ cũng chỉ đánh trúng cánh tay của Lục Trường Sinh, cũng không ra tay vào chỗ hiểm.
Nhưng dù vậy, một khi Loa Toàn Kình của nàng tiến vào cơ thể, có thể khiến cho cánh tay của Lục Viễn trong nháy mắt mất đi cảm giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận